Vân Hạ Sơ

Chương 3: Lần Đầu Gặp Gỡ Khắc Cốt Ghi Tâm

Ngày ấy, phủ tướng quân mở yến tiệc lớn.

Tiếng trống khai yến vang lên từ lúc giữa trưa. Cờ xí treo cao, đèn l*иg đỏ rực khắp hành lang, hoa tươi rải đầy các bậc thềm. Cả phủ náo động như một tổ ong vỡ tổ.

Lâm thị đích thân chỉ đạo người hầu sắp xếp, bởi lần này người đến không phải quan lại thường tình – Mà là một vị hoàng tử.

Tiêu Cảnh Thời - Hoàng tử thứ mười, sinh bởi một phi tần không được sủng ái, nhưng lại mang vẻ đẹp thanh nhã, học rộng tài cao, được đích thân Thái tử mời dạy lễ nghi cho các vương tôn quý tộc. Tuy không quyền thế bằng các huynh trưởng, nhưng lại nổi danh trong giới quyền quý bởi sự khiêm tốn, ôn hòa và thông tuệ.

Lâm thị ra lệnh: “Ai dám thất lễ, chớ mong giữ được mạng.”

Người hầu kẻ hạ đều căng như dây đàn.

Thương Duệ cũng không thoát. Dù bị ghẻ lạnh, nhưng với thân phận con chính thất, lại biết đi đứng lễ nghĩa, hắn bị lôi ra, khoác lên bộ y phục cũ vừa vặn, bắt đứng trong hàng hầu rượu.

Hắn im lặng, tay cầm khay gỗ, bên trên là vò rượu quý cùng hai chén nhỏ. Bên tai là tiếng cười nói rộn rã, tiếng đàn sáo vang lên từ dãy tỳ bà phía xa. Mùi thức ăn thơm nức khiến bụng hắn cồn cào, nhưng hắn không liếc mắt, không dừng bước.

Hắn bước theo hàng, chậm rãi di chuyển giữa dãy bàn tiệc.

Ánh mắt những kẻ khác vẫn như cũ — Khinh thường, dè bỉu, hoặc làm như hắn không tồn tại.

Cho đến khi bước đến gần vị khách danh giá ngồi cuối bàn chính.

Tiêu Cảnh Thời đang trò chuyện cùng phụ thân hắn, tay cầm chén trà, ánh mắt khẽ cong cong, vẻ mặt ôn hòa. Y mặc y phục gấm màu lam nhạt, tóc dài buộc gọn, bên hông đeo một chiếc ngọc bội trong suốt. Ánh sáng phản chiếu lên gương mặt y, tựa như ánh trăng rơi trên mặt hồ yên tĩnh.

Thương Duệ đưa tay dâng khay rượu. Nhưng khi vừa cúi đầu, một kẻ hầu đứng sau cố tình xô nhẹ lưng hắn.

Một bước chênh vênh, cả khay rượu đổ nhào về phía trước.

Chất lỏng sóng sánh văng tung tóe, hắt thẳng lên áo Tiêu Cảnh Thời. Chén rơi xuống đất, vỡ tan.

Cả sảnh đường chợt im bặt.

Thương Duệ sững người. Hắn không kêu, cũng không giải thích. Chỉ quỳ sụp xuống, hai tay đặt ngay ngắn trên nền đất, đầu cúi thấp.

Đây là một lỗi chết người.

Lâm thị đứng bật dậy, sắc mặt tái xanh. Những khách khác nhao nhao, vài người lắc đầu, vài người nhìn hắn như thể đang đợi một cảnh tượng máu me.

Tướng quân chau mày, giọng lạnh như sương tháng Chạp: “Nghịch tử vô dụng.”

Nhưng giây tiếp theo, không ai ngờ Tiêu Cảnh Thời lại cười khẽ. Tiếng cười ấy rất nhẹ, nhưng đủ khiến cả gian sảnh khựng lại.

Y khẽ cúi đầu nhìn vạt áo mình, chỗ bị rượu đổ vào vẫn còn ướt nhưng vẻ mặt lại không chút tức giận.

“Không sao.” Y nói, giọng êm như gió: “Chỉ là chút rượu thôi.”

Rồi y cúi người, từ tốn lấy chiếc khăn gấm bên hông ra. Mọi người nghĩ y sẽ lau áo mình, nhưng không — Y đưa tay, nhẹ nhàng lau giọt rượu vương nơi cổ tay của Thương Duệ.

Một động tác giản đơn, nhưng với Thương Duệ — Đó là lần đầu tiên, có người chạm vào hắn mà không mang ác ý.

Hắn ngẩng đầu. Đôi mắt thiếu niên bảy tuổi ấy, giấu sâu bao cay đắng nhục nhã, bỗng chốc lay động.

Tiêu Cảnh Thời khẽ mỉm cười, mắt cong như trăng non: “Ngươi có đau không?”

Thương Duệ lắc đầu. Giọng hắn khàn khàn, nhỏ như tiếng gió: “Không đau.”

Tiêu Cảnh Thời gật đầu: “Vậy thì đứng dậy đi. Ta không trách ngươi.”

Rồi y đứng dậy, cởϊ áσ khoác ngoài dính rượu, đưa cho người hầu bên cạnh: “Phiền giặt giúp. Ta không quen mặc mùi rượu.”

Giản dị, nhẹ nhàng, không hề làm lớn chuyện.

Khách khứa rối rít phụ họa, vờ cười cợt xua đi sự bối rối. Thừa tướng thở dài, ra hiệu cho người kéo Thương Duệ lui xuống. Nhưng ngay cả khi bị kéo đi, hắn vẫn ngoái đầu lại nhìn bóng lưng áo lam kia dáng đứng thẳng tắp, vai lưng vững vàng như núi, ánh mắt chưa từng mang một tia xem thường.

Lần đầu tiên trong đời, hắn thấy được một tia sáng.

Không phải ánh mặt trời mà là ánh sáng dịu dàng của lòng người.

Từ hôm ấy, Thương Duệ vẫn sống trong bóng tối của hậu viện, vẫn ăn cơm nguội, mặc áo rách, chịu những lời chửi mắng hằng ngày. Nhưng mỗi khi nhắm mắt, hắn lại nhớ tới ánh mắt Tiêu Cảnh Thời — Ấm áp như ánh lửa giữa đêm đông.

Chỉ một lần gặp gỡ thoáng qua, nhưng Thương Duệ mãi khắc ghi.

Cũng từ đó, một hạt mầm nảy nở trong lòng hắn – Không phải tình yêu, càng không phải khát vọng quyền thế.

Mà là một khao khát mơ hồ, rằng trên đời này vẫn còn tồn tại thứ gọi là dịu dàng.

Hắn chưa từng được yêu thương, nên càng khắc cốt ghi tâm những ai từng cho hắn một chút ấm áp.