Vân Hạ Sơ

Chương 2: Đứa Trẻ Không Được Yêu Thương

Sau cái chết của mẫu thân, Thương Duệ vẫn sống trong phủ tướng quân, nhưng không còn là thiếu gia được nâng niu như trước.

Tang lễ tổ chức sơ sài, không hề có ai khóc thương. Thi thể mẫu thân hắn được quấn trong một tấm vải trắng, đưa đi trong lặng lẽ. Cả phủ lớn, ngoài vài kẻ hầu làm việc lấy lệ, không một người tiễn đưa.

Thϊếp thất của cha hắn, nay đã danh chính ngôn thuận trở thành chủ mẫu, nắm trọn quyền hành trong tay. Bà ta tên Lâm thị, vốn xuất thân thấp hèn, nhưng tâm cơ thâm sâu. Ngày Thương Duệ còn nhỏ, bà ta luôn cúi đầu nhún nhường trước mẫu thân hắn, nở nụ cười giả tạo. Nhưng giờ đây, khi người đã chết, vẻ mặt bà ta lại lộ rõ dã tâm.

Ngày đầu tiên sau tang lễ, Lâm thị cho gọi hắn đến, sai người mang ghế cho hắn ngồi. Nhưng đó không phải là ghế cao ghế quý, mà là một chiếc đôn nhỏ, kê sát đất, khiến cậu phải ngẩng lên mới nhìn thấy bà.

“Ngươi là con vợ cả, lại là cốt nhục của tướng quân, ta không thể đuổi ngươi đi.” Giọng bà ta ngọt như rót mật, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng: “Nhưng nhớ kỹ, trong phủ này, từ nay ta là chủ.”

Thương Duệ không đáp lời. Hắn chỉ nhìn bà bằng đôi mắt tối tăm, ánh lên sự bình thản đến kỳ lạ.

Bà ta cười nhạt: “Cái loại ánh mắt này… Giống y như mẫu thân ngươi. Đáng tiếc, đã chết rồi.”

Từ hôm đó, hắn bị chuyển khỏi viện chính, đưa đến một góc nhỏ xập xệ trong hậu viện – Nơi từng nhốt gia nô phạm tội. Không màn, không đệm, mùa đông gió lùa, mùa hè ẩm thấp. Quần áo cũng không ai thay, ăn uống càng chẳng ai quan tâm.

Mỗi bữa cơm, người hầu chỉ quẳng cho hắn một cái bát mẻ, trong đó là ít cơm nguội chan với canh thừa. Thịt cá? Chưa từng thấy.

Có lần, hắn lả đi vì đói, ngất xỉu giữa sân. Người đi qua không ai buồn đỡ dậy, thậm chí còn có kẻ đá nhẹ một cái, cười khẩy: “Thiếu gia gì mà như ăn mày.”

Hắn tỉnh lại vào ban đêm, lồm cồm bò về phòng, không kêu ca, không khóc lóc.

Lâm thị cố ý không để hắn chết, nhưng cũng tuyệt đối không để hắn sống yên.

Bà ta sai người âm thầm giám sát, giao cho mấy kẻ hầu độc ác chăm nom hắn. Chỉ cần hắn phạm một lỗi nhỏ chẳng hạn như đi vào sân trước, làm bẩn giày của tiểu thiếu gia con ruột bà ta là sẽ bị phạt quỳ cả đêm ngoài trời. Cây gậy trúc cũng từng quất rách lưng hắn đến chảy máu, nhưng cậu bé ấy vẫn mím môi không kêu một tiếng.

Cũng từ đó, Thương Duệ học được cách im lặng.

Ánh mắt hắn không còn ngập nước như ngày mẫu thân chết nữa. Nó khô khốc, bình tĩnh, lạnh lẽo, không ai đoán được hắn đang nghĩ gì. Một đứa trẻ bảy tuổi, mà đã biết che giấu lòng mình như một người trưởng thành.

Hắn không bạn bè, không thân thích, không có ai để tâm sự. Người trong phủ gọi hắn là: “Đứa nhỏ không ai cần.” “Họa tinh.” “Đồ sao chổi hại chết mẫu thân, khiến phụ thân xa lánh”.

Hắn nghe hết. Ghi nhớ hết.

Một lần, hắn lén lên thư phòng cũ của mẫu thân, nơi đã bị khóa lại từ ngày bà qua đời. Hắn trèo cửa sổ, tự rạch tay đến chảy máu để luồn vào. Bên trong vẫn còn sót lại một chiếc khăn tay thêu dở, sợi chỉ vắt ngang, mảnh vải bị bụi phủ đầy.

Hắn ngồi đó đến nửa đêm, ôm chiếc khăn ấy vào lòng, lặng lẽ.

Không ai biết. Cũng chẳng ai quan tâm.

Mỗi ngày, hắn dậy từ tinh mơ, lặng lẽ ra giếng múc nước, tự giặt quần áo, lau phòng, ăn vội chút cháo loãng nếu còn sót lại, rồi ngồi lặng trong góc, không gây ra tiếng động nào.

Có người hỏi: “Sao thằng bé đó không chết đi cho xong?”

Có người khác cười đáp: “Chắc nó đang đợi lớn để trả thù.”

Khi nghe được câu đó, hắn không phản ứng. Chỉ cúi đầu, cẩn thận rửa đôi đũa gỗ cũ kỹ của mình, đặt gọn vào một chiếc hộp nhỏ.

Lúc mười tuổi, Thương Duệ bắt đầu học chữ, lén lút nhặt sách cũ từ thư phòng hoặc mua giấy vụn từ nhà bếp. Hắn viết vào đó từng chữ, tự học như một con thú hoang nhặt được lưỡi dao – Càng học càng sắc bén.

Không ai biết, một đứa trẻ bị xem là vô dụng, sống lay lắt như cỏ dại kia… Trong lòng đang âm ỉ nuôi dưỡng một ngọn lửa.

Không phải thù hận, cũng không phải đau thương.

Chỉ là một nỗi quyết tâm câm lặng: "Không bao giờ cúi đầu nữa."