May mắn là nguyên chủ ghi chú rất rõ ràng. Cô nhập từ khóa “trợ lý”, lập tức hiện ra một loạt số liên lạc.
Không phân biệt được ai làm gì, cô tiện tay chọn một người có ghi chú là “Trợ lý Kim” rồi gọi thẳng.
Chuông điện thoại mới vang lên chưa đến vài giây đã được bắt máy, đầu bên kia truyền đến giọng nam trầm ổn: “Tiểu thư, cô cần tôi làm gì?”
“Gửi cho tôi một bộ quần áo đến đây, cỡ thì...” Cố Nam theo phản xạ liếc mắt nhìn về phía Thẩm Chi Bắc.
Vừa liếc tới, đã thấy Thẩm Chi Bắc hoảng hốt siết chặt tấm chăn mỏng, còn co người lại thêm một chút.
Cố Nam: "..."
“Nhỏ hơn tôi một size là được rồi.” Cô vội dời mắt đi, nói nhanh.
Dặn dò xong, Cố Nam chợt khựng lại. Bởi vì cô không biết đây là nơi nào, làm sao đưa địa chỉ cho người ta mang đồ tới?
May mà đối phương chẳng hỏi gì cả, không cần địa chỉ, cũng chẳng thắc mắc quần áo nhỏ hơn cô một size để làm gì, chỉ thản nhiên nói: “Vâng, thưa tiểu thư. Tôi sẽ lập tức mang tới.”
“À, tiện thể tìm giúp tôi một bác sĩ riêng, chờ ở nhà.”
Vốn dĩ giọng của Trợ lý Kim vẫn bình thản từ đầu đến giờ, nhưng lần này đột ngột biến đổi, trở nên căng thẳng: “Tiểu thư, cô bị thương à?”
“Không có. Tôi muốn kiểm tra sức khỏe cho người khác thôi.”
Trợ lý Kim lại nhanh chóng khôi phục giọng điệu điềm tĩnh: “Rõ rồi, thưa tiểu thư.”
Trong phòng lại chỉ còn hai người họ.
Cố Nam nhìn quanh một vòng, cảm thấy bầu không khí lúc này thật ngượng ngùng. Hai người ở chung một phòng, mà im lặng như vậy thì kỳ cục quá.
Sau một hồi giằng co với chính mình, cuối cùng cô cũng lên tiếng: “Chị có muốn gọi chút đồ ăn trước không? Hay có khát không, em lấy gì cho chị uống nhé?”
Thẩm Chi Bắc vừa mới ổn định lại tâm trạng thì nghe thấy câu hỏi của Cố Nam, lập tức nhớ lại ly rượu đỏ tối qua.
Ánh mắt lạnh hẳn đi, gắt gao nhìn chằm chằm Cố Nam, giọng đầy giễu cợt: “Sao? Còn muốn cho tôi uống thêm ít thuốc dẫn dụ nữa à? Cút đi!”
Nói xong, Thẩm Chi Bắc xoay mặt sang chỗ khác, rõ ràng không muốn tiếp tục đối thoại với cô.
Nếu có thể, Thẩm Chi Bắc thậm chí còn chẳng muốn nhìn thấy gương mặt Cố Nam thêm lần nào nữa.
Cố Nam: "..."
Vậy thứ cô thấy loáng thoáng hôm qua... đúng thật là thuốc dẫn dụ?
Nhưng ký ức mà cô nhìn thấy lại không giống lắm thì phải...
Cố Nam há miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra thắc mắc trong lòng. Lúc này, cô đã hoàn toàn hiểu ra câu “nói nhiều, sai nhiều” rồi.
Để tránh khiến Thẩm Chi Bắc bị kích động thêm, Cố Nam lập tức dịch ra xa một khoảng lớn, ngồi im lặng và lấy điện thoại ra nghịch.
Nhưng rồi, cô liền nhìn thấy một tấm ảnh được chụp từ tối hôm qua.
Cố Nam giật mình kinh hãi, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Chi Bắc, sau đó cúi đầu thật nhanh, run rẩy định xóa đi bức ảnh đó ngay lập tức.
Kết quả càng hoảng càng vụng, “cạch” một tiếng, điện thoại rơi thẳng xuống sàn.
Xui xẻo thay, lại rơi đúng mặt ảnh đang hiển thị.
Tiếng động khiến Thẩm Chi Bắc ngoảnh lại. Chỉ một cái liếc mắt, cô ấy đã nhìn thấy bức ảnh trên màn hình.
Ánh mắt Thẩm Chi Bắc lập tức tối lại. “Đưa điện thoại đây cho tôi xem.”
Xong rồi xong rồi xong rồi!
Tôi tiêu đời rồi!
Ai cứu tôi với! Cứu mạng!
Cố Nam chết sững tại chỗ, không dám động đậy dù chỉ một chút.
Trong bức ảnh, Thẩm Chi Bắc nằm nghiêng cuộn tròn lại, không một mảnh vải trên người, vẻ mặt mỏng manh yếu đuối, trông vô cùng tổn thương.
Một tấm ảnh như thế, bảo cô đưa tận tay cho chính chủ xem? Không thể nào!
“Ha... haha...” Cố Nam cười khan hai tiếng, lắp bắp: “Cái đó... chị không xem thì hơn...”
Cô lúng túng cúi xuống, nhặt điện thoại lên.
“Đưa đây.” Giọng Thẩm Chi Bắc lạnh băng, ánh mắt như có thể đóng băng cả không khí.
Thấy không thể né tránh được nữa, Cố Nam đành lủi thủi bước lại gần, hai tay nâng điện thoại lên, ngoan ngoãn đưa tới.
Lúc đưa máy qua, dù biết Thẩm Chi Bắc chắc chắn sẽ không tin, cô vẫn không nhịn được mà giải thích: “Thật sự là hiểu lầm... Em không định giữ lại đâu. Vừa rồi em cũng chỉ đang định xóa nó thôi.”
Ánh mắt Thẩm Chi Bắc dừng trên tấm ảnh kia, tay siết lấy điện thoại chặt đến mức như muốn bóp nát nó.
“Cô nói... là hiểu lầm?” Giọng Thẩm Chi Bắc khàn khàn như bị ép ra từ cổ họng, chứa đầy oán hận.
Nhìn vẻ mặt của Thẩm Chi Bắc, tim Cố Nam lập tức dồn dập, cô theo bản năng lùi về sau hai bước.
Quả nhiên — ngay giây sau, chiếc điện thoại bị ném thẳng về phía cô!
Cố Nam né nhanh, chiếc điện thoại sượt qua mặt cô, bay thẳng vào tường, phát ra một tiếng “bốp” khô khốc.
Thẩm Chi Bắc vẫn chưa nguôi giận, liền túm lấy tất cả những gì trong tầm tay trên giường, ném hết về phía Cố Nam.
May là chiếc điện thoại này thuộc loại hàng nội địa nổi tiếng “trâu bò”, dù màn hình nứt thành mười tám mảnh, nhưng khi cô nhặt lên thử vẫn... dùng được.