Sau Khi Xuyên Thành Alpha Cặn Bã, Tôi Và Ảnh Hậu Ở Bên Nhau

Chương 4

Vừa né chăn gối bay tới tấp, Cố Nam vừa vội vàng mở tấm ảnh ra, ấn xóa không chần chừ. Xóa xong còn vào cả mục “đã xóa gần đây” để xóa lần nữa cho chắc ăn.

Rồi cô lục kỹ lại lần nữa trong máy xem còn sót ảnh không, sau khi xác định không còn gì nữa, mới lớn tiếng gọi: “Em xóa rồi! Thật đấy! Em xóa sạch rồi!”

Đầu đầy gối ôm với chăn mền, Cố Nam giơ điện thoại lên cho Thẩm Chi Bắc kiểm tra.

Người phụ nữ trên giường vì vừa mới ra tay ném đồ điên cuồng nên sắc mặt giờ đã ửng hồng, trán lấm tấm mồ hôi, mắt ngân ngấn nước, môi trắng bệch vì cắn chặt, cả người run lên từng đợt.

“Chị không sao chứ?” Cố Nam rón rén bước tới vài bước, lo lắng hỏi.

“Cút! Cút đi! Tôi không cần cái lòng tốt giả tạo của cô!”

Nước mắt Thẩm Chi Bắc cuối cùng cũng rơi xuống.

Mỗi giọt như gõ vào tim Cố Nam, khiến cô đau thắt từng nhịp: “Được được được, em cút, em cút ngay!”

Cô nói là làm, thực sự dùng hành động để “lăn” ra khỏi phòng.

Ra đến cửa, cô còn quay lại đóng cửa lại cẩn thận, để lại không gian cho Thẩm Chi Bắc tự mình trút giận.

Thẩm Chi Bắc: "..."

Nhìn Cố Nam đang vừa lăn vừa trườn ra ngoài giống hệt con cá khô bị lật ngược, Thẩm Chi Bắc ngẩn người.

Cơn xúc động vừa rồi phút chốc tan biến, trong đầu đột nhiên hiện lên một suy nghĩ kỳ lạ: Cố Nam... có khi nào đầu óc có vấn đề không?

Mà người vừa bị nghi có “vấn đề não” – Cố Nam lúc này đang nằm bẹp ngoài phòng khách của suite, than ngắn thở dài như cá mắc cạn.

Chưa kịp than đủ vài câu, Trợ lý Kim đã đến nơi.

“Tiểu thư, đây là bộ quần áo cô yêu cầu. Ngoài ra còn có đồ thay của cô nữa.” Trợ lý Kim vẫn giữ tác phong bình tĩnh như thường lệ: “Còn về đám phóng viên ngoài khách sạn, tôi đã cho người xử lý rồi, không còn ai ở đó cả.”

“Cảm ơn.” Cố Nam nhận lấy quần áo, cúi đầu nhìn lại bản thân một cái.

Ban nãy chưa để ý, giờ mới phát hiện bộ đồ mình đang mặc là thứ nhặt vội từ dưới đất, nhàu nhĩ tơi tả, trên đó còn dính nguyên vệt son môi.

Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ hình dung nguyên chủ tối qua đã làm ra những chuyện tệ hại đến mức nào.

Trợ lý Kim bề ngoài vẫn bình thản, nhưng trong lòng thì không ngừng sóng ngầm cuộn trào.

Từ lúc tiểu thư tỏ ra để tâm đến Thẩm Chi Bắc, đến giờ lại còn nói lời cảm ơn...

Chẳng lẽ Thẩm Chi Bắc thực sự có sức hút đến mức khiến tiểu thư đổi cả tính nết?

Nếu đúng là vậy, e là Cố tổng và Phu nhân biết được sẽ vui mừng không thôi. Trợ lý Kim đẩy nhẹ gọng kính, trong lòng thầm nghĩ.

“Đúng là nên thay đồ thật.” Cố Nam chân thành cảm ơn vị trợ lý này. Nếu không nhờ anh ta, chắc cô đã ra ngoài trong bộ đồ lôi thôi kia mất.

“Vậy tôi đi gọi cô ấy trước, còn anh thì...”

Là để Trợ lý Kim chờ trong phòng, hay để anh ta ra ngoài đợi? Nhỡ ở lại đây lại khiến Thẩm Chi Bắc thấy khó chịu thì sao?

Cái đầu Cố Nam, sau một buổi sáng phải hoạt động quá mức, giờ đã bắt đầu chậm lại.

“Tôi sẽ ra ngoài chờ cô và Thẩm tiểu thư.” Trợ lý Kim lại đẩy kính, kịp thời tiếp lời, không để câu nói của cô rơi vào lửng lơ.

“Ừ.” Cố Nam nhìn anh ta một cái, rồi cầm lấy bộ đồ bước vào phòng ngủ.

Có lẽ... tất cả những người quanh cô đều biết cô đang ở đâu, đang làm gì. Nhưng không một ai lên tiếng can ngăn hay nói cô sai.

Ngược lại, họ còn âm thầm đoán trước ý định của cô và chuẩn bị sẵn mọi thứ.

Chính kiểu nuông chiều này, mới khiến một Alpha cặn bã như nguyên chủ được nuôi dưỡng thành ra như vậy.

Nếu Trợ lý Kim mà biết Cố Nam đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ kêu oan ba phần.

Anh ta thật sự chỉ biết tiểu thư nhà mình có cảm tình với Thẩm tiểu thư, hôm nay hẹn người ta ra ngoài, căn phòng này cũng là nơi cô thường dùng để hẹn gặp. Anh ta chỉ làm theo thói quen hỗ trợ sau hậu trường mà thôi, chứ cụ thể nguyên chủ đã làm gì... anh ta thật sự không rõ.

Vào trong phòng, Thẩm Chi Bắc đã không còn khóc nữa. Cô ấy ngồi dựa vào đầu giường, sắc mặt bình thản, chỉ khoác hờ tấm chăn mỏng, ánh mắt dừng lại nơi đầu ngón tay mình.

Nghe tiếng mở cửa, cô ấy cũng chẳng thèm quay lại nhìn.

“Quần áo mang đến rồi.” Cố Nam đặt bộ đồ lên giường: “Chị tự mặc được chứ?”

“Được.” Thẩm Chi Bắc vẫn không quay đầu, giọng điềm đạm đáp.

Chính cái sự điềm đạm đó lại khiến Cố Nam thấy lạnh sống lưng.

“À thì, vậy chị tự mặc nhé, em ra ngoài phòng khách chờ.” Cô nói, rồi như sực nhớ ra điều gì, lại tiếp lời: “Lát nữa chúng ta đến nhà em, bác sĩ riêng của nhà họ Cố sẽ kiểm tra cho chị một chút.”

Từ lúc biết nguyên chủ đã bỏ thuốc dẫn dụ vào rượu, cô luôn lo cho tình trạng sức khỏe của Thẩm Chi Bắc.

“Bác sĩ nhà em rất kín miệng, sẽ không để lộ bất cứ chuyện gì đâu. Chị cứ yên tâm.”