Cách sắp đặt cũ kỹ trong tiểu thuyết ngôn tình để thúc đẩy nữ chính tiếp xúc với nam chính.
Sau những lần mặc cả trước đó, hệ thống giờ đã hiểu rõ điều gì có thể khiến cô tích cực hơn. Nó không nhắc lại tình tiết gì, chỉ nhấn mạnh một câu: “Lương tháng mười vạn đó ký chủ ơi.”
Cô chỉ còn biết cạn lời.
Đúng là nhìn người chuẩn ghê.
Theo chân quản gia bước vào biệt thự, ánh mắt của cô không lộ vẻ tò mò, nhưng vẫn lặng lẽ quan sát từng chi tiết nơi mà cả đời trước của cô chưa từng nghĩ mình có thể đặt chân tới.
Ngay từ khi bước vào, cô chỉ có một cảm giác duy nhất — giàu sụ.
Cô thật sự không hiểu nổi tại sao vào cửa lại phải làm hẳn một sảnh lớn trống trơn, chỉ để xây hai cầu thang uốn cong dẫn lên tầng hai ở hai bên trái phải?
Còn cô thì sao? Không có nhà riêng, sau khi tốt nghiệp phải tự thuê nhà trọ. Mỗi mét vuông đều được tận dụng triệt để, chỗ nào có thể nhét đồ là nhét, giường thì kê sát tường để khỏi phí diện tích. Với cô, từng góc nhỏ trong căn phòng đều đáng giá.
Thế nên trong mắt cô, cách bố trí trong biệt thự này đúng là một màn đốt tiền thuần túy.
Quản gia dẫn cô đi một vòng giới thiệu tổng thể: từng tầng, từng căn phòng, phòng nào cần dọn thường xuyên, phòng nào tuyệt đối không được phép vào. Sau đó, ông đưa cô đến phòng dành cho người giúp việc – nơi cô sẽ ở trong thời gian tới.
Và rồi cô tuyệt vọng nhận ra: Ngay cả chỗ ở của người giúp việc nhà giàu cũng ngon lành hơn chỗ thuê cũ của cô.
“Ban ngày thiếu gia không có ở nhà, nếu buổi tối không có lịch trình gì thì khoảng chín giờ ngài ấy sẽ trở về.”
Quản gia từ tốn dặn dò từng chi tiết: “Lúc ngài ấy về, bên trong sẽ gọi điện thông báo cho cô, cô nhớ ra cổng đứng sẵn chờ. Ngoài áo khoác thì nếu ngài ấy mang theo đồ gì, cô cũng phải nhận lấy và cất theo đúng chỉ dẫn.”
Cô vừa gật đầu vừa lẩm bẩm ghi nhớ: “Áo khoác…”
“Áo khoác và đồ dùng đều có người chuyên giặt ủi, cô không cần lo.”
Quản gia tiếp lời: “Thiếu gia dậy lúc bốn giờ sáng. Trước khi ngài ấy thức dậy, cô phải chuẩn bị sẵn quần áo trong tủ, treo ra ở phòng thay đồ. Sau đó pha cà phê và mang lên phòng làm việc. Buổi sáng ngài ấy sẽ làm việc trong đó khoảng hai tiếng.”
Bốn giờ sáng. Làm việc hai tiếng.
Cô cố gắng lắm mới không để khóe miệng co giật.
Hệ thống có đưa cho cô kịch bản, nhưng không tỉ mỉ tới mức này. Tuy nhiên nghĩ lại thì nam chính thứ nhất bị mất ngủ mãn tính, vậy giờ giấc quái dị này cũng có phần hợp lý.
Nhưng mà… chín giờ tối mới về, bốn giờ sáng đã dậy.
Cho dù anh ta vừa bước vào cửa là cô ngất lên giường luôn tới bốn giờ sáng, thì giỏi lắm cũng chỉ được ngủ bảy tiếng. Chưa nói đến việc một người bị mất ngủ như vậy chắc chắn cũng chẳng ngủ sớm.
Nói cách khác, khả năng cao là cô phải thức cả đêm chờ lệnh.
Quả nhiên, trên đời không có đồng tiền nào dễ kiếm cả.
Trong lúc nói chuyện, quản gia vẫn âm thầm quan sát sắc mặt cô. Thấy cô từ đầu đến cuối đều nghiêm túc lắng nghe, không hề lộ vẻ khó chịu hay bất mãn nào, ông cũng dần dịu giọng hơn.
“Chiều nay ngài ấy không về, cô theo tôi xuống bếp, tôi sẽ dạy cô cách pha cà phê mà ngài ấy thích.”
“Cuối tuần, nếu không có lịch gì đặc biệt thì ngài ấy sẽ ở nhà. Nhiệm vụ của cô là lúc nào cũng phải trong trạng thái sẵn sàng.”
Nghe đến đây, cô xem như đã hiểu rõ ràng: Tần Quân đang tuyển một người giúp việc riêng.