Nữ Chính Bỏ Trốn? Pháo Hôi Bị Đám Nam Chính Quấn Lấy Điên Rồi!

Chương 6

[Dù sao cũng không thể thật sự để nữ chính mỗi ngày ở nhà nam chính lau nhà làm osin được, hệ thống luôn muốn tạo điều kiện để hai người có nhiều cơ hội tiếp xúc hơn.]

Hệ thống đúng lúc lên tiếng.

Nhiễm Trăn thầm trợn trắng mắt trong lòng.

Nam chính muốn tìm một người giúp việc chịu trách nhiệm chăm lo sinh hoạt thường ngày cho mình thì vì sao lại không dặn quản gia tìm một người đàn ông ấy.

Tên Tần Quân này không chỉ khó ở mà còn chẳng biết cách chọn người cho phù hợp với nhu cầu gì cả.

Nếu hệ thống nghe được tiếng lòng cô, kiểu gì cũng phải nhảy vào bênh vực cho Tần Quân. Nó sẽ nói: Tần Quân tuy đầu óc có hơi… khác thường, nhưng tuyệt đối là người sống quy củ, tự giác giữ mình trong sạch.

“Thiếu gia không thích nơi ồn ào… Quan sát thêm vài hôm, cô sẽ biết phải cư xử ra sao.”

Lâm quản gia nói xong thì để lại chút thời gian cho cô sắp xếp đồ đạc.

Cửa vừa khép lại, Nhiễm Trăn lập tức kéo chiếc vali mang theo bên người ra mở.

Từ khi bị hệ thống đưa đến đây, cô đã cầm sẵn chiếc vali này trong tay, nhưng hoàn toàn không biết bên trong có những gì.

Mở ra mới phát hiện, không chỉ có mấy bộ quần áo cô hay mặc, mà cả thẻ ngân hàng, giấy tờ tùy thân, đều được chuẩn bị đầy đủ. Nói ngắn gọn thì đây chính là phiên bản “đồ cần cứu đầu tiên khi nhà cháy”.

Những món quan trọng đều có ở đây, nên cho dù căn nhà thuê trước kia có bị trộm phá thì cô cũng chẳng lo.

Huống hồ, Nhiễm Trăn vừa mới nghỉ việc, nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng có gì vướng bận.

Lâm quản gia cho cô thời gian để ổn định, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, cô vẫn không đem quần áo treo hết vào tủ. Cô không có kinh nghiệm sống chung với giới nhà giàu, lại càng chưa từng làm người hầu cho ai, lỡ làm không tốt bị đuổi cũng đỡ phải sắp xếp lại lần nữa.

Cô đã chuẩn bị sẵn sàng để rút lui bất cứ lúc nào.

Nếu chỗ này không ổn, cô cùng lắm thì tiếp cận nam chính khác trước, dù gì cũng có tận năm người cơ mà.

Phòng người hầu tuy không rộng rãi như phòng khách, nhưng với Nhiễm Trăn mà nói thì vẫn khá tốt. Cô loay hoay trong phòng một lúc, thấy thời gian cũng không còn sớm, liền lấy điện thoại liên lạc với quản gia, báo đã sắp xếp ổn thỏa.

Sau đó, cô được Lâm quản gia dẫn đến bếp học cách pha cà phê cho nam chính.

Lâm quản gia ăn mặc đúng kiểu hình mẫu quản gia trong lòng cô – vest chỉn chu, áo choàng dài, dáng người đứng thẳng đầy khí chất. Ông xắn tay áo sơmi lên, đứng trước quầy bếp, mỗi một động tác đều thành thạo và chuyên nghiệp.