Với mấy điều kiện như vậy, cộng thêm phần thưởng cụ thể rõ ràng, tâm trạng cô mới thoải mái được đôi chút.
Nhớ lại những “cú twist” của đám nam chính trong kịch bản gốc, dạ dày cô lại bắt đầu đau âm ỉ.
“Cậu đã có bản lĩnh kéo tôi đến đây, sao không kéo luôn nữ chính về?”
Cô hỏi: “Hoặc tìm người khác tình nguyện đi.”
[Làm gì có ai dễ dàng đạt chuẩn thay thế cho nữ chính như cô chứ! Cô là thánh thể trời chọn đó nha!]
Từ khi cô đồng ý giúp, giọng điệu của hệ thống trở nên lễ phép hơn hẳn.
[Còn về phần nữ chính… ừm, sau khi thức tỉnh thì bị hệ thống khác phát hiện, giờ đã chạy sang thế giới khác theo hệ thống mới rồi.]
“…”
Hóa ra còn có cả chuyện như vậy.
Suốt hơn hai mươi năm sống, cô chưa từng phát hiện mình có “thể chất đặc biệt” gì. Cái danh “thánh thể nữ chính” kia, cô xem như lời xã giao. Chắc là hệ thống chỉ bốc đại một người ham tiền, sợ nói thật thì bị từ chối nên bịa ra thôi.
Cô cũng chẳng chấp nhặt mấy chi tiết đó, rút điện thoại ra xem giờ. Thời gian hẹn gặp quản gia trong kịch bản đã gần sát nút rồi.
Vì đã thương lượng xong xuôi với hệ thống, cô cũng chẳng cà kê nữa. Đã nhận lời thì phải làm cho đàng hoàng, phải có tinh thần hợp đồng chứ.
Khi cô vừa kịp giờ tới nơi, Lâm quản gia đã đứng chờ sẵn trước cổng biệt thự.
Đợt tuyển người lần này, Lâm quản gia chọn ba thanh niên phù hợp với yêu cầu, thông báo cho họ mang theo quần áo cá nhân đến ở thử một tuần. Sau một tuần sẽ giữ lại người phù hợp nhất.
Hai người còn lại dù không trúng tuyển cũng được nhận khoản bồi thường kha khá.
Giờ đã đến, nhưng chỉ có mỗi một người tới.
Lâm quản gia hơi ngạc nhiên.
Trước giờ tuyển người, chưa từng có ai để ông phải chờ.
Lần lạ đời nhất là hồi sáng nọ, ông đi kiểm tra khu vườn thì thấy có người lén lút ngoài cổng. Tưởng là kẻ khả nghi, gọi bảo vệ đến bắt mới phát hiện đó là nhân viên làm vườn mới… của tháng sau. Lý do là muốn làm quen với chỗ làm sớm.
Tích cực thế cơ mà!
Nói chung, được làm việc cho thiếu gia là cơ hội mà nhiều người có mơ mà chẳng được.
Vậy mà lần này lại có người tới muộn?
Cô và quản gia đứng đối mặt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
Quản gia nhìn đồng hồ rồi nói: “Đi theo tôi.”
Loại nhân viên không có khái niệm về thời gian, chỗ ông không cần, cũng không cần đợi thêm.
[Trong kịch bản gốc, hai người kia đúng lúc có việc đột xuất, nên nữ chính nghiễm nhiên trúng tuyển làm giúp việc nhà nam chính với lương tháng mười vạn.]