Tâm trạng của hắn lại khá tốt.
Ánh sáng và bóng tối hòa quyện bên người hắn. Đèn đường quét qua, tạo thành từng mảng ánh sáng ấm áp kéo dài rồi thu ngắn.
Chu Tự Trì nhịp ngón tay nhẹ lên vô-lăng, sau đó cắn vỡ viên kẹo trong miệng.
Ngồi ghế phụ một hồi là Khương Tảo lại thấy bực.
Nhưng mà chặng đường về nhà ít nhất phải mất hơn nửa tiếng. Cậu cũng không dám nhảy khỏi xe. Mà được Chu Tự Trì không đá xuống giữa đường thế này đã là may mắn lắm rồi.
Cảm giác như giây tiếp theo là hắn sẽ buông ra câu gì đó không ra người.
May thay, đến sớm không bằng đến đúng lúc, một cuộc gọi đúng lúc vang lên.
Trên màn hình xe hiện lên một dãy số không lưu tên.
Chu Tự Trì không thèm liếc, ấn từ chối luôn.
“Anh nghe đi.” Khương Tảo cuối cùng cũng tìm được cơ hội phản công.
“Sao, chẳng lẽ anh có gì mờ ám, sợ không dám nghe à?”
Chu Tự Trì lại chẳng để tâm:
“Gọi lạ thì nghe làm gì.”
Nói chưa dứt, cuộc gọi thứ hai lại tiếp tục hiện lên.
Khương Tảo thúc: “Nghe đi.”
Chu Tự Trì nhún vai, bắt máy.
“Alo, cho hỏi có phải là đàn anh Chu không ạ?”
Là giọng nữ, mềm mại dễ nghe.
Nghe thấy là con gái, Khương Tảo rõ ràng hơi khựng lại.
Trong khi đó, Chu Tự Trì lạnh nhạt hỏi:
“Cô là ai.”
“Em là người cùng nhóm đề tài với anh, em tên là Cố Đình.” Cô gái đáp:
“Trước đó em có gửi bài luận của em cho anh xem, không biết anh đã đọc chưa...”
Chu Tự Trì ngừng một nhịp, rồi nói:
“À, tôi nhớ ra rồi. Viết cũng không tệ.”
“Thật ạ!” Học muội như được tặng quà lớn, hớn hở đổi sang mục đích chính:
“Không biết em có thể mời đàn anh ăn bữa cơm, rồi mình trao đổi sâu hơn chút được không. Em biết có một chỗ bán lẩu nấm Vân Nam ngon lắm, thật ra em...”
Còn chưa nói hết câu, Chu Tự Trì đã ngắt lời:
“Cô định gửi bài cho Chuyện kể hay Ý lâm vậy?”
“?” Học muội.
Chu Tự Trì nói đều đều, giọng bình thản đến lạnh tanh nhưng sức sát thương lại cực mạnh:
“À, xin lỗi, tôi cứ tưởng cô gửi cho tôi là truyện ngắn, không ngờ là bài luận.”
“?” Học muội.
“Là tôi hiểu nhầm thôi. Nhưng mà, giờ tôi cũng hiểu vì sao đến người nói tiếng Trung bản địa cũng không đọc nổi bài cô viết.”
Giọng hắn vẫn nhã nhặn:
“Sau này ít ăn nấm lại một chút nhé. Không chín dễ bị trúng độc đấy.”
“...” Học muội.
“...” Khương Tảo.
Bên kia im lặng mười giây, rồi vang lên tiếng tút tút tút.
Khương Tảo sững người luôn.
Tên thẳng đuột này đúng là đồ thần kinh!
“Anh sao có thể nói chuyện với con gái kiểu đó chứ.” Khương Tảo nghiến răng.
Chu Tự Trì vẫn điềm nhiên lái xe, từ tốn đáp:
“Cô ta là dạng quan hệ được nhét vào, tâm tư không thuần, làm giả học thuật, chẳng cần phải khách khí.”
Khương Tảo định mắng hắn một câu, nhưng lời vừa lên tới miệng lại nghẹn xuống.
Chu Tự Trì bổ sung:
“Với lại, tôi đã rất lịch sự rồi. Dù gì thì kiến thức cũng không thể lây qua ôm, hôn hay làʍ t̠ìиɦ, nhưng tác giả đứng tên đầu trong bài SCI thì có thể.”
“Giới học thuật không cần phân biệt giới tính. Sau này khi cô ta có công trình nghiên cứu xuất sắc thật sự, tôi đương nhiên sẽ tôn trọng cô ta.”
Khương Tảo không nói gì thêm.
Chu Tự Trì dù có kiêu ngạo và hỗn láo đến đâu, thì thái độ với học thuật trước giờ vẫn luôn nghiêm túc.
Trong giới học thuật, chuyện xã giao đôi khi đúng là rối rắm.
Một tên như Chu Tự Trì, kiểu người dựa tài khinh đời, sống buông thả, hành xử dị biệt, mà vẫn giữ được trong trẻo và khó tìm, thì đúng là hàng hiếm.