... Tại sao cậu lại phải khen hắn?
Ngã tư đường, đèn tín hiệu chớp đỏ giao nhau.
Xe từ từ dừng lại. Khu vực này toàn là khu dân cư, người qua lại ít hẳn.
Con đường rộng thênh thang vắng bóng người. Phía trước, chỉ còn chiếc đèn đỏ treo lơ lửng một mình. Trong xe không bật nhạc, lại càng yên ắng đến lạ.
“Vậy rốt cuộc là sao?”
Giọng của Chu Tự Trì đột ngột phá vỡ sự tĩnh lặng.
Hắn khẽ nghiêng đầu, nhìn về phía Khương Tảo.
Lúc này, chỉ còn tiếng hắn vang lên.
Giọng nói mang theo chút mệt mỏi, cách nói như thể đang trêu chọc, nhưng từng chữ lại rành mạch và nghiêm túc:
“Cậu thật sự chẳng muốn biết gì về tôi sao?”
Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau.
Đôi mắt của hắn đen thẳm, nhìn không thấy đáy. Khoảng cách giữa họ không gần cũng chẳng xa, phản chiếu ánh đèn đường từ ngoài hắt vào, phủ một lớp sáng nhạt lên mắt hắn.
Khương Tảo đêm nay bị hắn làm cho tê dại, không muốn bị dắt mũi thêm nữa, mở miệng đáp liền:
“Tôi đâu phải M, rảnh đến mức muốn tìm hiểu chuyện của anh làm gì.”
“Ồ.”
Đèn xanh bật lên. Chu Tự Trì quay đầu lái xe tiếp.
“Nghe cũng hơi buồn đó.”
Hai người không nói thêm gì nữa.
Chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Cả quãng đường Khương Tảo ngồi mà thấy chẳng hiểu gì. Rõ ràng nói là muốn tính sổ, thế mà...
Chính cậu cũng cảm thấy hết chỗ nói, hoàn toàn không đoán nổi Chu Tự Trì đang nghĩ cái gì. Hoặc là, hắn đang âm mưu một trò lớn hơn để chơi khăm cậu.
Để đề phòng bất trắc, cậu quyết định dứt điểm sớm, chọn phương án nhìn ổn nhất về mặt thể diện:
“Thôi được rồi. Sau này tôi mời anh ăn một bữa coi như bù đắp.”
Nói xong lại nhớ đến chuyện ban nãy:
“... Nếu anh không muốn ăn thì tôi chuyển khoản cho anh luôn.”
Chu Tự Trì không trả lời.
Hắn chỉ nhìn cậu tháo dây an toàn.
Khương Tảo chẳng buồn quan tâm nữa, mở cửa xuống xe.
Vốn dĩ cậu còn định nói một tiếng cảm ơn. Nhưng chưa kịp mở miệng thì tên kia đã nói trước:
“Đừng cảm động quá, mấy thứ này sau này đều phải trả lại.”
“...”
Khương Tảo.
“Sau này đừng lượn lờ ở mấy chỗ như quán bar nữa.” Chu Tự Trì nói.
Khương Tảo thực sự cạn lời. Một thằng côn đồ mà cũng dám dạy dỗ người ta đừng lui tới bar, đúng là mặt dày vô đối.
Cậu rầm một tiếng đóng mạnh cửa xe, mặc kệ đây có là chiếc xe mấy trăm cái W đi chăng nữa.
Nhưng cửa sổ lại được hạ xuống.
Chu Tự Trì như thể còn nhớ ra điều gì, trước khi rời đi vẫn không quên liếc nhìn cậu thêm cái nữa.
“Về nhớ tắm rửa, uống sữa, đi ngủ.”
Hắn nói nghe rợn hết cả người.
“Cố gắng tối nay mơ thấy tôi.”
—
Khương Tảo trở về nhà.
Tắm rửa, uống sữa, đi ngủ. Trình tự ngủ nghỉ của cậu y như lời tên Chu Tự Trì nói ra.
Chỉ là, mỗi lần nghĩ tới khả năng mơ thấy cái thằng điên kia, cậu lại thấy cả người nổi da gà.
Trước đây Khương Tảo vẫn ở ký túc xá trường. Nhưng vì thực tập, sợ đi làm xa không tiện nên cậu đã chuyển đến khu gần công ty.
Căn hộ này là nhà cha mẹ cậu mua từ trước, bỏ không lâu rồi. Vậy là cậu dọn vào ở luôn cho tiện.
Thực ra, ngoài lý do gần chỗ làm, còn một nguyên nhân nữa quan trọng hơn: công việc của cậu... Nói sao nhỉ, đồ nghề hơi bị nhiều.
Khương Tảo vừa tắm xong, mở cửa phòng ngủ ra, cả căn phòng rộng thênh thang đã bị nhồi kín bởi những thiết bị không tiện nói ra.
Ví dụ như: bộ đồ lót ren mới làm mẫu, sản phẩm mùa sau mới ra lò, mấy món dụng cụ đa năng kiểu "matryoshka" phiên bản người lớn, còn cả một số món đồ thủ công trông đẹp mê nhưng công năng thì khỏi nói cũng biết.