“Chưa uống.” Hắn cười khẽ.
“Tôi cũng đâu có định đưa cậu đi tự sát sớm vậy.”
“...” Khương Tảo.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ giữa đường lớn.
“Không muốn lên à.”
Chu Tự Trì cũng không khó chịu, chỉ cười nhạt với cậu.
“Vậy thì tự cầu phúc đi.”
Nói xong đạp ga một phát, phóng đi luôn không thèm giữ thể diện.
“Ê ê ê!” Khương Tảo vội vàng lao lên chặn lại, bám vào cửa xe, giữa việc cuốc bộ mười cây số và ngồi xe cao cấp êm ái, cậu chọn ngay cái sau.
“Lên, lên, lên! Anh tốt bụng thế này, sao tôi dám không lên chứ. Nãy giờ tôi đang nghĩ nên báo đáp anh thế nào đây.”
Anh có muốn cái qυầи ɭóŧ tam giác khoét lỗ không?
Khương Tảo đưa tay ra mở cửa sau. Từ ghế lái, giọng Chu Tự Trì thong thả vang lên:
“Ngồi ghế trước.”
“?” Khương Tảo.
“Ngồi trước tiện làm cậu hơn.”
“!” Khương Tảo.
Đồ thẳng nam ăn nói không có giới hạn, lùi! Lùi! Lùi ngay cho tôi!
Mặt Khương Tảo trắng một mảng, đỏ một mảng, nghẹn đến sắp nội thương.
Làm ơn, có thể nói cho đủ câu được không? Làm gì mà "làm cậu", làm... đánh nhau không được à?
Thế nhưng, cậu cảm thấy lúc này mà chọc giận Chu Tự Trì thì không đáng, nên ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ.
“Ha ha, tôi chỉ đang nghĩ có vài người rất để ý chuyện người khác ngồi ghế phụ thôi ấy mà.” Khương Tảo nghiến răng nghiến lợi, gượng cười không mất lễ phép.
“Anh đúng là rộng lượng thật.”
Chu Tự Trì liếc cậu một cái, không nói gì, rồi đưa tay lên đóng cửa kính, chắn gió lạnh từ ngoài vào.
Không gian trong xe lập tức yên ắng lại.
Không có nhạc xe, khung cảnh lướt qua bên ngoài giống như bị phủ một lớp lọc màu. Ánh sáng nhạt loang loáng, đứt đoạn, phản chiếu loang lổ rồi lại trượt đi.
Khương Tảo ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lén liếc sang nhìn Chu Tự Trì.
Hắn tựa vào lưng ghế, tay trái cầm vô-lăng. Ánh sáng lờ mờ cắt ngang qua gương mặt hắn, khiến góc nghiêng càng thêm rõ nét. Yết hầu nhô cao, đường cong cổ hiện lên cực kỳ rõ ở góc độ này.
Trên người hắn có mùi long diên hương nhè nhẹ, hòa lẫn với chút hương gỗ mun đắng nhẹ. Khi gặp nhiệt độ cơ thể, mùi hương lan tỏa, trong không gian nhỏ hẹp lại càng đậm đặc, gần như quẩn quanh khắp nơi.
Ra vẻ cái gì mà ra vẻ. Là đàn ông con trai mà còn xịt nước hoa.
Khương Tảo lại thấy khó chịu.
Nhưng phải thừa nhận, đúng là thơm. Mùi thuốc lá cũng không còn nữa.
Có lẽ vì cậu luôn có ác cảm với cái loại du côn như Chu Tự Trì, nên mới ghét luôn mùi thuốc lá.
Thế mà hắn, rõ ràng thích hút thuốc là thế, trên người lại chẳng có lấy một chút mùi.
Càng thấy bực mình.
“Địa chỉ.” Chu Tự Trì.
Khương Tảo đọc một địa chỉ.
Chu Tự Trì cài định vị. Sau khi im lặng một lúc, hắn hỏi:
“Chuyển khỏi ký túc xá từ bao giờ vậy.”
“Ờm, chắc... tầm một tháng trước?” Khương Tảo đáp.
“Tại sao?”
“Tôi tìm được một chỗ thực tập.”
“Thực tập gì?”
“... Một công ty nhỏ thôi.”
Chu Tự Trì vẫn ngậm kẹo trong miệng. Giọng nói nhàn nhạt xen tiếng cười, hơi mơ hồ, nhưng nghe rõ là đang trào phúng:
“Thì ra chuyên ngành của cậu cũng kiếm được việc à.”
ltop“...” Khương Tảo.
Hỏi như tra hộ khẩu vậy đó! Không tìm được việc thì sao! Học tâm lý thì sao chứ thì sao chứ thì sao chứ! Tôi bây giờ là sếp rồi đấy nhé!
Cậu không buồn đáp lại nữa, tức tối quay mặt đi, trong lòng đã đánh cho Chu Tự Trì một trận ra trò.
Chu Tự Trì liếc nhìn cậu qua khóe mắt.
Người nhỏ xíu, mặt cũng nhỏ, người thì gầy. Cảm xúc thể hiện rõ ràng trên mặt, cứ tưởng người khác không nhìn ra.