Cậu nhìn một cái.
Còn 100 người xếp trước.
Khương Tảo câm nín.
Hôm nay ra khỏi nhà mà không xem lịch hoàng đạo hả trời?
Chu Tự Trì đúng là khắc tinh của cậu mà.
Đúng lúc này, một cuộc gọi đến.
“Sếp nhỏ, hai người vẫn đang khảo sát hả?” Là Thành Giai Mân, nữ thiết kế mỹ thuật của công ty đồ chơi.
“Em về trước rồi, chị Mân Mân. Ài, hôm nay đúng là xui xẻo.” Khương Tảo thở dài.
“Để chị đoán xem, gặp bạn học cũ hả?” Thành Giai Mân đáp.
“Hahahahaha, chuyện xấu hổ như này làm nghề mình ai mà chẳng trải qua. Không sao đâu, quen rồi thì ổn hết!”
“Không phải bạn học, là kẻ thù.” Khương Tảo nói.
“Thôi bỏ đi, chủ yếu là em còn chưa bắt được xe, phía trước còn hơn trăm người đang xếp hàng. Tàu điện cũng hết, nhà em cách đây cả chục cây số, em không thể nào cuốc bộ đi về được.”
“Ồ ồ.” Thành Giai Mân:
“Vậy thì tiện quá, sếp nhỏ tranh thủ lúc đợi xe duyệt giúp tôi bản thảo tôi mới gửi sang nha. Mai bên kia cần in thử rồi, đang giục lắm luôn đó.”
Khương Tảo: “.”
Quả nhiên, nơi công sở tàn khốc không bao giờ tồn tại cái gọi là sự quan tâm chân thành.
Khương Tảo muốn khóc mà không ra nước mắt. Làm sếp rồi mà vẫn phải tăng ca, thế giới này đúng là đảo lộn.
Cậu ngồi xổm xuống lề đường, mở laptop ra xem bản thảo Thành Giai Mân vừa gửi, là thiết kế nội y tình thú cho nam cơ bắp khỏa thân.
Thân hình cực kỳ hoang dã: vai rộng eo thon, cơ bắp săn chắc. Phối cảnh mô tả sau khi tắm xong, ngực đầy hơi nước, chiếc quần short lỏng lẻo chỉ vắt hờ trên hông.
Còn về kiểu dáng quần áo thì miễn bàn, nói ra thể nào cũng bị khóa. Tóm lại là khá... mát mẻ, tạo hình quỳ gối, có tính ràng buộc, đậm chất “mẹ yêu con trai”.
Thành Giai Mân nhắn:
"Có phải siêu tuyệt không? Thật ra tôi còn vẽ phiên bản mát mẻ hơn nữa, nhưng thấy buộc thêm vài chỗ thì càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ."
Khương Tảo thì không hứng thú nổi chút nào. Cậu kẹp điện thoại lên vai, mặt không cảm xúc ngồi xổm xem bản thảo, rồi nói với Thành Giai Mân:
“Nói thật nhé, nếu giờ có người tốt bụng nào chịu đưa em về nhà, thì bộ mẫu đầu tiên ra hàng này em tặng người đó luôn.”
Cậu ngừng một lát, rồi tự dựng thêm một cái flag:
“Tặng kèm luôn bảo vật trấn tiệm của công ty — con Tiểu Tử Ma Tím có nơ bướm, dòng có cảm ứng lực và điều nhiệt đỉnh nhất bên mình. Với cả...”
Một câu nói còn chưa dứt, trước mắt cậu bỗng phanh lại một chiếc Maybach.
“?” Khương Tảo hơi sững người.
Không phải chứ, điều ước thành hiện thực nhanh vậy luôn à? Rõ ràng cậu chỉ đang nói xàm cho vui thôi mà.
Cậu ngẩng đầu lên với vẻ không thể tin nổi, trơ mắt nhìn người trên xe hạ cửa kính xuống.
Chỉ là, chưa kịp vui thì nét cười đã tắt ngóm trên mặt.
Người kia trông chẳng phải loại dễ gần. Ngồi trong xe một cách uể oải, sống mũi cao, môi mỏng, còn đang ngậm kẹo mυ'ŧ trong miệng.
Chu Tự Trì nhìn thẳng vào người đang ngồi xổm dưới đất, ôm máy tính, đầu nghiêng một bên, mặt đầy ngơ ngác. Gương mặt hắn chẳng có biểu cảm gì, hiếm khi biểu lộ được vẻ thờ ơ đúng nghĩa từ trong ra ngoài.
“Lên xe.” Hắn khẽ gật đầu. Giọng không lớn, nhưng vừa đủ để nghe rõ.
“Tới tính sổ đây.”
Tính sổ tới nhanh quá.
Cậu còn chưa chuẩn bị tinh thần.
Khương Tảo lập tức dập máy, “phập” một tiếng đóng gập laptop lại, ánh mắt có chút chột dạ nhìn Chu Tự Trì, mãi sau mới rặn ra được một câu:
“... Anh không được lái xe khi đã uống rượu đâu đấy.”