Bị Trúc Mã  Phát Hiện Là Người Thừa Kế Công Ty 18+

Chương 9

“Xin lỗi, cho phép em ngắt lời một chút.”

Khương Tảo chạy đến, vịn tay lên cột bên ghế, vỗ vỗ vai Thích Nghị Nhiên.

“Sếp.” Thích Nghị Nhiên nhìn thấy Khương Tảo đột nhiên xuất hiện, mặt đỏ bừng, thở dốc, bèn bừng tỉnh:

“Ồ ồ, sếp muốn đích thân demo cho khách luôn hả?”

“?”

Khương Tảo điều chỉnh lại hơi thở, nói:

“Không không, ý tôi là cậu đợi chút rồi hẵng giới thiệu tiếp.”

“Ờm, tôi có chút việc phải đi gấp, đoạn sau chắc phải làm phiền cậu lo liệu.” Khương Tảo nói:

“Phần báo cáo xử lý với dữ liệu phân tích để tôi làm là được. Vất vả cho cậu rồi, xin lỗi nha.”

“Không sao đâu sếp, cứ giao cho em là ổn.”

Thích Nghị Nhiên cười:

“Thực ra sếp vốn không cần theo em đi khảo sát đâu, dù sao sếp cũng là sếp, dạo này sếp đã mệt lắm rồi.”

Ban đầu Khương Tảo còn thấy cảm động, nhưng rất nhanh đã nghe thấy giọng điệu của Thích Nghị Nhiên xoay chuyển:

“Nhưng mà thật sự là có việc à? Hay là... gặp lại người yêu cũ? Hay đang phát tờ khảo sát thì đυ.ng trúng người quen?”

Khương Tảo: “...”

Tên này im lặng thì hơn.

Nói mới nhớ, Khương Tảo vội lấy điện thoại ra, mở danh sách đen.

Cậu đặt tên Chu Tự Trì trong danh bạ là “Chu cẩu” — vì Chu Tự Trì không phải người.

Vừa vào, toàn màn hình đỏ chót chói mắt toàn dấu chấm than. Khương Tảo kéo, rồi lại kéo, hít một hơi thật sâu, càng kéo càng nghẹn, càng kéo càng thấy chết chắc.

Má ơi, thì ra cái thằng điên này trong lúc bị chặn mà vẫn nhắn cho cậu nhiều, rất nhiều tin.

[Chu cẩu: Lại chặn tôi?]

[Chu cẩu: Biết rồi.]

[Chu cẩu: Mai mở chặn lại.]

...

[Chu cẩu: Công tác.]

[Chu cẩu: Đừng nhớ tôi quá!]

...

[Chu cẩu: Vẫn còn giận à?]

[Chu cẩu: Một tuần rồi!]

...

[Chu cẩu: Hai tuần!]

[Chu cẩu: Cậu đâu rồi?]

...

[Chu cẩu: Không ở trường?]

[Chu cẩu: Không muốn gặp tôi à?]

...

[Chu cẩu: Ba tuần!]

[Chu cẩu: Tôi muốn xem xem cậu định bao giờ mới nhớ đến tôi?]

...

[Chu cẩu: 30 ngày 11 giờ 23 phút 04 giây.]

Và ngay sau đó là tin nhắn gửi từ hôm qua, bên cạnh là dấu chấm than đỏ chót khiến tim đập thót.

[Chu cẩu: Tảo Tảo!]

[Chu cẩu: Đừng để tôi tóm được cậu!]

Khương Tảo lạnh toát sống lưng.

Đồ điên. Ác quỷ. Bộ định tới đòi mạng cậu thật đấy à?

Trong thoáng chốc, Khương Tảo bỗng nhớ đến vô số mùa hè ở Vinh Thành.

Gió hè oi bức, bầu trời xanh ngắt không một gợn mây.

Cậu thiếu niên ngang tàng bị lôi đến phòng giám thị, khắp người là vết thương, nắm đấm còn dính máu. Mồ hôi ướt đẫm lông mi, đồng phục thì bẩn đến không nỡ nhìn, nhưng cái vẻ ngông cuồng, ngạo mạn ấy vẫn chưa từng mất đi.

Ánh mắt hắn lúc nào cũng lơ đãng, như thể chẳng bao giờ có tiêu cự. Dù bị giám thị quát tháo thẳng mặt, hắn vẫn uể oải, thờ ơ, cứ như mọi thứ chẳng liên quan gì đến mình.

Chu Tự Trì là kiểu người mà cậu chẳng bao giờ đoán nổi hắn đang nghĩ gì, dù hắn đứng ngay trước mặt.

Khương Tảo định thần lại.

Cũng được thôi, nói thế nào thì cậu cũng có phần trách nhiệm. Dỗ dành một chút, coi như là yêu động vật, vỗ về chó điên cũng chẳng sao cả.

Khương Tảo nghĩ vậy, liền gỡ chặn Chu Tự Trì, chọn kỹ một sticker dễ thương nhất rồi gửi đi.

Phố đi bộ về đêm đông đúc, náo nhiệt. Trời vào thu, gió đêm trở nên lành lạnh, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm rõ rệt, giờ này gió thổi qua người se se.

Khương Tảo bước ra khỏi quán bar, đứng bên lề đường, chọn địa chỉ về nhà rồi gọi xe.

Đợi khoảng một phút, ứng dụng vẫn chưa ghép được xe cho cậu, chỉ chuyển sang chế độ xếp hàng đợi.