Bị Trúc Mã  Phát Hiện Là Người Thừa Kế Công Ty 18+

Chương 8

Dường như đã lâu không nghe được tiếng chửi ấy, Chu Tự Trì lại có vẻ khoái chí:

“Mắng nghe hay phết.”

“...”

Chu Tự Trì đúng là thứ không ra gì.

Khương Tảo cảm thấy ở lại đây thêm nửa phút cũng nguy hiểm, không chỉ vì sợ bị Chu Tự Trì bắt lại để “giải tỏa” cơn giận bị chặn suốt tháng trời, mà còn vì sợ hắn phát hiện ra thân phận thật của cậu – ông chủ của một công ty chuyên về đồ chơi người lớn.

Cậu liếc xuống cánh tay lộ ra của Chu Tự Trì...

Trời đất quỷ thần ơi, đường cơ bắp rõ ràng, mạch lạc, nhìn qua là biết người có tập luyện, kích thước phải bằng hai tay cậu gộp lại.

Khương Tảo lập tức nhận thua.

“Nếu định đánh nhau thì tôi không chơi đâu nha, tôi yêu hòa bình lắm.” Khương Tảo nói rất hòa khí.

Chu Tự Trì cười nhạt đầy châm biếm:

“Với cái thân hình cỏn con này mà cậu còn nghĩ đến chuyện đánh nhau với tôi?”

Khương Tảo: “...”

Coi thường ai đấy?

Quán bar đông người, ồn ào hỗn tạp, hai người cứ giằng co mãi thế này cũng chẳng phải cách. Thêm nữa, hai gương mặt này đúng là quá dễ gây chú ý.

Khương Tảo gượng cười, nghiến răng đề nghị:

“Hay mình tạm thời lưu game, hôm khác chọn thời gian rồi tính sổ tử tế nha?”

Chu Tự Trì nhướng mày.

Một lúc sau, hắn buông cổ tay đang giữ chặt Khương Tảo.

Khương Tảo được thả ra, thở phào nhẹ nhõm. Cậu vung cổ tay bị bóp đến đỏ ửng, lập tức tóm lấy túi bên cạnh, quay người bỏ chạy:

“Tôi đi đây, tôi đi đây, bye!”

Chạy cho lẹ! Không bao giờ gặp lại!

Chu Tự Trì nhìn bóng dáng Khương Tảo lao vào đám đông không quay đầu lại, biết đêm nay chắc chắn không bắt được cậu nữa rồi.

Hắn nhìn theo con thỏ con đang tháo chạy biến mất trong bóng tối, rồi lại lấy điếu thuốc từ trong túi ra, nghiêng đầu châm lửa.

Khói thuốc lững lờ lan tỏa, Chu Tự Trì ngậm đầu thuốc trong miệng, xoay đầu nhìn về phía cậu trai tai mèo đã đứng xem từ nãy giờ, mở miệng nói:

“Ly rượu cậu ấy làm đổ để tôi trả.”

Cậu tai mèo nhìn anh chàng to cao, cơ bắp cuồn cuộn trước mặt, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng bắt chuyện:

“Không cần đâu, trai đẹp à, anh cho em xin info là được rồi nè!”

Chu Tự Trì hạ mắt, lười nhác liếc qua cậu trai tai mèo. Màn khói xanh nhạt phủ mờ gò má nghiêng, cả người lạnh tanh không chút biểu cảm, ánh mắt hờ hững:

“Chúng ta quen nhau à?”

Tai mèo: “Hả?”

Tai mèo: “Hình như... không quen?”

“Cũng đúng.” Người đàn ông kẹp điếu thuốc giữa ngón tay thon dài, buông ra một âm tiết nhàn nhạt. Thái độ thay đổi hoàn toàn so với lúc nãy, như biến thành một người khác — băng giá, xa cách, khí thế mạnh mẽ khiến người ta không dám lại gần.

Hắn lạnh nhạt nói: “Tôi cũng không muốn quen.”



Khương Tảo quay lại khu vực ban đầu của quán bar.

Chỗ này so với bên kia thì đúng là ồn hơn hẳn, mùi thuốc lá lẫn mùi rượu nồng nặc, âm nhạc thì nóng bỏng sôi động, mọi người đều đang nhảy theo nhạc.

Khương Tảo tìm một vòng, cuối cùng cũng thấy Thích Nghị Nhiên ở một bàn lô.

Tên này trông có vẻ đã làm thân được với khách hàng, thậm chí còn rất chuyên nghiệp đang giới thiệu sản phẩm của công ty.

“Sản phẩm này của bọn em tích hợp ba chức năng trong một, chị muốn thủ công hay tự động đều được hết.” Thích Nghị Nhiên đưa bao bì ra cho khách xem.

“Nếu chị mua sản phẩm bên em, bên em sẽ có nhân viên trình diễn chức năng hướng dẫn sử dụng, nhưng vì hôm nay không tiện, nên mình bỏ qua bước đó trước...”