Bị Trúc Mã  Phát Hiện Là Người Thừa Kế Công Ty 18+

Chương 7

“Buông ra. Anh làm tôi đau rồi đấy.”

Giữ cậu bằng cái tư thế nhục nhã thế này rốt cuộc là để làm gì!

Không thấy mất mặt à!

“Là cậu chạy trước.” Chu Tự Trì cúi mắt nhìn người trước mặt, tay lại siết chặt hơn, đến nụ cười cũng biến mất, sắc mặt trở nên nghiêm túc, lạnh lùng:

“Sao cậu lại ở đây.”

Khương Tảo: “Không thấy tôi đang...”

Chưa nói hết câu, Khương Tảo đột nhiên sực nhớ ra, lập tức nuốt ngược lời lại.

Khoan đã, có vẻ như Chu Tự Trì vẫn chưa biết cậu đang thực tập.

Dù cậu không ngại chuyện mình làm ở một công ty chuyên đồ chơi tìиɧ ɖu͙©, nhưng không hiểu sao, chỉ cần nghĩ đến chuyện Chu Tự Trì biết được, là toàn thân liền thấy khó chịu.

Ai mà biết hắn sẽ trưng ra cái vẻ mặt gì.

Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ nổi da gà.

“... Tôi đi dạo chút thôi.” Khương Tảo nuốt nước bọt, liếc hắn một lượt từ trên xuống dưới rồi bật lại:

“Anh thì sao, cũng đa năng dữ vậy, giờ chuyển sang làm người mẫu nam à?”

Chu Tự Trì chẳng buồn chớp mắt, giọng uể oải:

“Nếu cậu muốn ngủ thì tôi lấy giá rẻ cho.”

“...”

Đồ thần kinh.

“Tiệc mừng công của tổ dự án.” Chu Tự Trì trả lời bằng chất giọng đều đều, không chút biểu cảm:

“Tôi từng nói với cậu rồi.”

Khương Tảo cau mày: “Hả, lúc nào?”

Chu Tự Trì: “Sau khi cậu chặn tôi.”

Khương Tảo im re.

Chết tiệt, ra là chờ ở đây từ sớm.

Khương Tảo đúng là có chặn Chu Tự Trì, chặn từ một tháng trước.

Cụ thể vì lý do gì thì Khương Tảo cũng chẳng nhớ rõ nữa, nhưng chắc chắn là Chu cẩu lại nói ra câu nào đó không ra gì, thế là cậu tiện tay chặn luôn hắn.

Trước đây chặn xong một lúc là Khương Tảo lại mềm lòng thả ra, nhưng dạo gần đây vừa mới vào công ty đồ chơi người lớn, công việc bận tối mặt mũi nên cậu quên béng chuyện đó luôn.

Cậu còn đang thắc mắc sao Chu Tự Trì lại yên lặng đến thế, chẳng lẽ con chó điên này đổi tính rồi?

Ai mà ngờ là do cậu chưa thả hắn ra khỏi danh sách chặn.

Có thể tưởng tượng được dáng vẻ hiện tại của Chu Tự Trì.

Mí mắt mỏng buông hờ, ánh mắt lười biếng quét từ đầu đến chân Khương Tảo.

Như một con thú săn mồi đang chực chờ xơi tái con nai nhỏ, thong thả mà hiểm độc, trước khi động thủ còn thong dong thưởng thức vẻ bất lực của con mồi không đường thoát thân.

Khương Tảo lập tức căng người.

Sao lại để bị bắt gặp đúng lúc thế này.

Lại còn là ở bar.

Hắn không phải định trả đũa đấy chứ?

Phiền chết đi được. Biết sớm Chu Tự Trì tổ chức tiệc mừng ở cái bar này thì lúc đó cậu đã chẳng theo Thích Nghị Nhiên tới đây làm cái gì mà “nghiên cứu thị trường” rồi.

“Tảo Tảo.”

Lại cái biệt danh này.

Nghe thì thân mật mập mờ, nhưng phát ra từ miệng một gã cao gần mét chín thì lại thành ra quái gở. Vừa không đứng đắn, vừa mang theo một luồng khí áp từ giọng nói trầm thấp.

Chu Tự Trì ngước mắt nhìn Khương Tảo, khóe môi cong cong không rõ là cười hay không. Tiếng hát nhẹ nhàng từ quầy bar hòa vào không khí mơ hồ khiến giọng hắn trở nên chậm rãi:

“Đi với ai vậy?”

Cuối câu hơi nhấn, ngữ điệu lười biếng, bám dính lấy người ta như thể cố tình.

Khương Tảo thấy vành tai ngứa ran, hơi nóng.

Đi với ai á?

Đi với nhân viên ngoan ngoãn của cậu đấy.

Đồ điên. Lại định trêu cậu nữa, nói chuyện cứ như bắt gian tại trận không bằng.

Khương Tảo nghiến răng, giơ tay đẩy mạnh Chu Tự Trì ra:

“Biến đi. Liên quan gì đến anh.”