Nhạc nền trong quán bar trầm lắng, tiếng bass dày hòa cùng giọng ca sĩ biểu diễn tại chỗ, quấn lấy không khí một cách mơ hồ.
Chu Tự Trì đứng từ trên cao nhìn xuống Khương Tảo. Tóc mái rũ lòa xòa trước trán, đường chân mày sắc nét đầy khí thế, mang theo cảm giác áp đảo rõ rệt.
Hắn chẳng nói lời nào, chỉ yên lặng mà bình thản giằng co với Khương Tảo.
Không rõ là định làm gì, nhưng tay hắn khẽ cọ qua mu bàn tay Khương Tảo, rồi đổi sang dùng một tay giữ chặt lấy cả hai cổ tay cậu, tay còn lại buông thõng bên người, hờ hững như đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cực kỳ cẩu thả.
Khương Tảo: “...”
Tay hắn to, đường gân rõ ràng, đang âm thầm siết chặt. Trên mu bàn tay, gân xanh nổi bật, tạo cảm giác căng đầy áp lực.
Mà tư thế này, Khương Tảo chỉ từng thấy trong cảnh giường chiếu của mấy cặp công – thụ trong truyện.
Thụ bị đè xuống đệm mềm, hai tay bị công giữ chặt trên đỉnh đầu, làm những chuyện không thể nói ra...
Khương Tảo lập tức thấy khó chịu.
Gương mặt thanh tú bỗng cau lại đầy bực bội, cậu ngẩng đầu, gằn giọng: “Bỏ ra.”
Có thể vì khuôn mặt cậu vốn đã trông ngoan ngoãn, nên dù gắt gỏng cũng chẳng chút uy hϊếp. Đôi mắt hạnh to tròn, con ngươi trong vắt, thậm chí hai lúm đồng tiền còn lộ rõ hơn.
Chu Tự Trì nhìn biểu cảm ấy đầy thích thú, như thể có thiện chí mà đưa tay còn lại ra vuốt giữa hai hàng lông mày của cậu, nói:
“Gặp tôi thấy không vui hả?”
Không chỉ không vui.
Khương Tảo bây giờ còn cực kỳ muốn đánh hắn.
Chu Tự Trì là kẻ thù không đội trời chung của Khương Tảo.
Hai người biết nhau từ bé, không có xích mích cụ thể gì, nhưng cứ như thể sinh ra đã là đối thủ.
Khương Tảo là kiểu học sinh ngoan điển hình trong mắt thầy cô: lễ phép, chăm ngoan, thành tích luôn thuộc top đầu — kiểu “con cưng của lớp” được các giáo viên nâng như nâng trứng.
Còn Chu Tự Trì lại là kiểu học sinh hư tiêu chuẩn: hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, xăm trổ đủ cả, một tên lưu manh đúng nghĩa. Thế mà trớ trêu thay, hắn học giỏi. Mỗi lần giáo viên tức muốn phát điên, nhìn bảng điểm gần như tuyệt đối của hắn lại nguôi đi một nửa.
Khương Tảo ghét nhất loại người vừa cợt nhả vừa vô lại mà còn suốt ngày tranh hạng nhất với cậu như hắn. Mỗi lần thi là phải âm thầm đấu đá, nghĩ đến thôi đã thấy bực cả người.
Ngoài chuyện đó ra, còn một lý do khác.
Khương Tảo là gay.
Còn Chu Tự Trì là trai thẳng.
Sau khi nhận ra xu hướng của mình, Khương Tảo lại càng ngứa mắt Chu Tự Trì hơn, bởi vì hắn là một thằng trai thẳng cực kỳ không biết giữ khoảng cách.
Cậu ghét cái kiểu Chu Tự Trì cứ như huynh đệ thân thiết mà động tay động chân với mình, ghét cái giọng nũng nịu gọi tên thân mật, ghét những câu đùa vô phép vô tắc của hắn, ghét hắn luôn xuất hiện khắp nơi – từ hoạt động lớn nhỏ, đến các cuộc thi. Rõ ràng hai đứa không cùng chuyên ngành, vậy mà hễ chỗ nào có cậu, kiểu gì cũng có hắn, như thể lúc nào cũng rình rập để đấu nhau một trận.
Khương Tảo cảm thấy Chu Tự Trì đúng là khắc tinh của cậu.
Là người khiến cậu thấy phiền nhất, không có “người thứ hai”.
Khương Tảo lại giãy dụa lần nữa.
Càng lớn, thể trạng của hai người càng chênh lệch. Chu Tự Trì đã cao hơn cậu nửa cái đầu, người đầy cơ bắp. Còn cậu thì tay chân mảnh khảnh, căn bản không thể vùng ra nổi.
Nhìn cái thân hình cao lớn với đống cơ bắp ấy, Khương Tảo càng tức.