Bị Trúc Mã  Phát Hiện Là Người Thừa Kế Công Ty 18+

Chương 5

Anh ta quay sang định hỏi cảm nhận của Khương Tảo, lại thấy cậu đã giơ hẳn chiếc túi lên, chắn chặt trước mặt như đang trốn cả thế giới.

“Ủa sao vậy? Em ngại hả? Dễ thương muốn chết luôn á darlling ơi...” Tai mèo đúng là càng nhìn càng mê, cố kéo tay cậu xuống để thấy được gương mặt.

“Là gu của em đúng không? Có cần chị giúp gì không?”

“Không, không phải, không cần.” Khương Tảo vẫn kiên quyết giữ chặt túi trước mặt, dường như chỉ sợ hở ra một khe nhỏ cũng bị người kia nhận ra, rồi lập tức bật dậy:

“Cảm ơn vì đã dành thời gian, em phải đi ngay đây!”

Chưa đợi Tai Mèo nói thêm, Khương Tảo đã đứng bật dậy định đi ra ngoài.

Nhưng cậu hơi vội, nửa bên túi quét ngang mặt bàn, làm đổ một ly cocktail.

“Choang...”

Chiếc ly rơi xuống đất. May là làm bằng thép không gỉ nên không vỡ, nhưng tiếng vang thì đủ lớn để gây chú ý.

“A xin lỗi xin lỗi!” Khương Tảo vội nhặt ly lên, quay sang nói với Tai Mèo:

“Tiền rượu để em trả nhé, hoặc em gọi lại cho anh một ly.”

“Không sao đâu, bé cưng.” Tai Mèo cười:

“Nhưng em nên lau người đi kìa, ướt hết cả rồi.”

Khương Tảo cúi đầu nhìn mới phát hiện áo mình bị cocktail tạt vào, phần vải ở eo bụng dính sát vào da, lộ ra màu trắng mờ trong suốt.

Nhưng lúc này cậu không còn tâm trí đâu mà để ý nữa:

“Không sao, em phải đi...”

“Này.”

Đột nhiên, phía sau vang lên một giọng nói, không nóng không lạnh, đầy uể oải.

Cơ thể Khương Tảo lập tức khựng lại.

Cậu quá quen thuộc với giọng này rồi, cái kiểu ngả ngớn lười biếng đó có hóa thành tro cậu cũng nhận ra ngay.

Chu Tự Trì.

Cái tên bạn nối khố đáng ghét, phiền phức và ám theo dai như đỉa của cậu.

Không biết từ lúc nào, Chu Tự Trì đã rời khỏi quầy bar và đứng sau lưng cậu.

Hắn cụp mắt, đôi con ngươi đen sâu hút, vai rộng chân dài, gần như bao trọn Khương Tảo trong bóng của mình.

Cứu với, giờ bỏ chạy còn kịp không!

Khương Tảo nuốt khan một ngụm nước bọt. Có thể là chưa chuẩn bị tâm lý, cũng chẳng nghĩ được lý do gì để ứng phó, cậu cúi gằm đầu, xách túi, giả vờ không thấy, lom khom chuồn đi.

Nhưng mới chạy được mấy bước, một cánh tay to lớn đã vòng qua eo cậu.

Khương Tảo: "!"

Chu Tự Trì hình như sớm đoán được cậu sẽ chuồn, cứ từ tốn vươn tay, siết lấy cái eo nhỏ kia, nhẹ nhàng kéo một cái liền túm gọn người lại.

“Lâu rồi không gặp, Tảo Tảo.”

Giọng điệu vẫn như trước, nửa trêu ghẹo nửa lười biếng, nghe vừa lạnh vừa khiến người ta ngứa răng.

Chu Tự Trì cúi người, nhét miếng khăn giấy lau người vào tay Khương Tảo, nhưng tay thì không buông ra, cứ thế nắm chặt tay cậu.

Hắn ngẩng mắt, ánh nhìn vừa tùy tiện vừa ép người, trực tiếp đối diện với ánh mắt đối phương, còn cố tình nhếch miệng cười một cái rất “thân thiện”.

Khương Tảo thấy hắn cười như vậy, mồ hôi lạnh gần như chảy ròng ròng. Nhưng hiện giờ cậu bị khống chế, muốn trốn cũng chẳng thoát.

Điếu thuốc đã bị dập tắt, nhưng bầu khí áp quanh người hắn lại càng trở nên nặng nề hơn, như bị phủ một lớp gỗ mun lạnh lẽo. Chỉ nghe thấy hắn chậm rãi buông thêm một câu:

“Hóa ra, cậu chẳng nhớ tôi chút nào à?”