Bị Trúc Mã  Phát Hiện Là Người Thừa Kế Công Ty 18+

Chương 4

Dù Khương Tảo là người đọc rộng hiểu nhiều, đầu óc cũng không thiếu màu sắc, nhưng ngoài đời thì vẫn là một chàng trai nhỏ chưa từng yêu đương, bị đυ.ng nhẹ một cái như vậy, da mặt không khỏi mỏng đi, đỏ ửng thấy rõ.

Cũng phải trách cậu là kiểu “hiểu liền không cần giải thích”, tư duy bay nhảy quá mạnh, mà đúng là câu lúc nãy cậu nói, nghe chẳng khác gì đang tán tỉnh thật.

“Không không, không phải vậy. Em muốn hỏi anh vài câu... Em là người bên công ty đến làm khảo sát.” Khương Tảo cười gượng.

Tai mèo: “Cũng được thôi... Em muốn hỏi gì? Nào, ngồi đi.”

Khương Tảo ngồi xuống, rồi đưa cho đối phương xem một tấm ảnh:

“Là thế này, anh có quen món này không?”

Tai mèo liếc nhìn, ánh mắt nheo lại đầy ẩn ý:

“Cưng à, em mlem thật đấy...”

Khương Tảo: “...”

“Em là người bên công ty sản xuất đồ chơi người lớn. Nếu anh tiện thì có thể giúp em điền bảng khảo sát được không?” Khương Tảo đưa chiếc iPad có sẵn bảng câu hỏi ra trước mặt.

Tai mèo nhận lấy, vừa lật xem vừa đọc to:

“Tần suất sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© của bạn là? Bạn có mong muốn quá trình trở nên lãng mạn và phong phú hơn không? Khi tự mình DIY, bạn chú trọng đến yếu tố nào hơn...”

“Anh ơi!” Khương Tảo mặt đỏ như cà chua, vội cắt lời:

“Thực ra... Thực ra anh không cần đọc to lên đâu ạ.”

Tai mèo bật cười, vừa điền vừa nói:

“Công việc của em với bản thân em đúng là đối lập dễ thương ghê... Chị thích! Để lại liên lạc nha, sau này mình cùng vui vẻ ha!”

“À đúng rồi, mấy câu phía sau không nên hỏi chị đâu nha.” Tai mèo chỉ vào một phần khác của bảng khảo sát, nói:

“Em nên tìm một anh 1 thứ thiệt ấy.”

Khương Tảo còn chưa kịp phản ứng thì đối phương đã nhướng mày, kéo sát ghế cậu lại, ôm lấy eo rồi ghé tai thì thầm:

“Nè, chị thấy người kia được lắm đó.”

Khương Tảo liếc nhìn theo hướng ngón tay anh ta chỉ.

Đèn trong quán nhấp nháy vụt một cái, sau đó chuyển sang ánh sáng vàng ấm dịu. Ca sĩ hát sống bước lên sân khấu, bầu không khí trở nên mờ ám hơn.

Ở góc quầy bar phía xa, một người đàn ông cao lớn đứng tựa nghiêng vào bàn, lưng quay về phía ánh sáng.

Hắn hơi cúi đầu, đường nét gương mặt sắc sảo như được vẽ đậm bằng mực, thần thái phóng khoáng, trên môi ngậm một điếu thuốc.

Ánh đèn trong bar mờ mịt. Hắn cụp mắt, thần sắc thờ ơ, tay còn lại nghịch chiếc bật lửa một cách tùy tiện.

Hai ngón tay xương rõ, khẽ nhấn một cái, ngón trỏ bật lên “tách” một tiếng mở nắp kim loại. Bật lửa xoay một vòng trong tay rồi lại đóng nắp, cứ thế lặp đi lặp lại, toát lên kiểu phong thái bất cần của một tên du côn chính hiệu.

Đồng tử Khương Tảo trợn to.

?

Tại sao cái đồ điên ấy lại có mặt ở đây?

Ngay sau đó, cậu cảm thấy hắn hình như đang ngước mắt lên.

Ánh nhìn chạm nhau.

Đó là một ánh mắt sâu thẳm, hơi mệt mỏi, nhưng như thể đang thờ ơ xác nhận điều gì đó.

Khương Tảo lập tức quay ngoắt đi.

Trời ơi.

Xong đời rồi.

“Ê da, thân hình kia, cơ ngực cơ bụng, cái eo kia...” Tai mèo tặc lưỡi:

"Nếu được ngủ với anh ta một đêm thì chắc sung sướиɠ chết mất.”