Thập Niên 80: Đã Trọng Sinh Thành Tiểu Phú Bà

Chương 9: Lời Hứa Với Quá Khứ

Quyết định rời khỏi xưởng may, với bất kỳ ai ở thời điểm này, đều là một ý tưởng điên rồ. Xưởng may là xí nghiệp quốc doanh, là biểu tượng của sự ổn định và danh giá. Biết bao người chen lấn, nhờ vả để có được một chân công nhân, vậy mà Đồng Nghiên lại muốn từ bỏ vị trí tổ trưởng với mức lương 35 đồng mỗi tháng. Nếu cô nói ra ý định này với người ngoài, chắc chắn họ sẽ nghĩ cô bị điên, hoặc ít nhất là không biết trân trọng cơ hội. Nhưng Đồng Nghiên không quan tâm đến ánh mắt của người đời. Cô đã sống qua một kiếp người, đã nếm đủ đau khổ và mất mát, nên hơn ai hết, cô hiểu giá trị của việc bảo vệ những người thân yêu và chính bản thân mình.

Tuy nhiên, để thực hiện kế hoạch này, cô cần thuyết phục cha mẹ – những người đã hy sinh cả đời để nuôi cô và Tiểu Tùng khôn lớn. Với họ, đồng lương của cô không chỉ là tiền, mà còn là niềm hy vọng, là ánh sáng le lói trong cuộc sống nghèo khó. Cha cô, một người nông dân chất phác, quanh năm còng lưng ngoài đồng, chỉ mong các con được no đủ. Mẹ cô, dù đã tần tảo cả đời, vẫn luôn tự hào khi thấy Đồng Nghiên làm việc ở xưởng may, có một công việc mà cả làng ngưỡng mộ. Làm sao cô có thể khiến họ hiểu rằng, chính công việc ấy lại là cánh cửa dẫn cô đến bi kịch? Đồng Nghiên biết, cô cần thời gian và một kế hoạch cụ thể để chứng minh.

Đồng Nghiên cũng nghĩ đến Hạ Quân, người đàn ông đã dành cả đời để yêu thương và bảo vệ cô ở kiếp trước. Dù hiện tại, anh đang phục vụ trong quân đội, xa gia đình, cô vẫn nhớ những câu chuyện anh từng kể về người thân của mình. Gia đình anh, giống như nhà cô, cũng nghèo khó và gặp nhiều bất hạnh. Bà nội anh, vì không có tiền chữa bệnh, đã qua đời trong đau đớn. Chị gái anh, một người phụ nữ hiền lành và tận tụy, đã hy sinh hạnh phúc cá nhân để chăm sóc gia đình. Cô ấy từng có một mối tình thanh mai trúc mã, nhưng người yêu, vì không muốn gánh vác trách nhiệm chăm sóc gia đình cô, đã rời bỏ cô để kết hôn với con gái một giáo viên – một người có cuộc sống ổn định hơn. Nỗi đau ấy khiến chị gái Hạ Quân sống cả đời trong cô đơn, không bao giờ mở lòng với bất kỳ ai nữa.

Nhưng điều khiến Đồng Nghiên đau lòng nhất là câu chuyện về em trai của Hạ Quân, một cậu bé tính cách bướng bỉnh, thường xuyên gây gổ và trốn học. Sau khi bị nhà trường đuổi học, cậu sợ bị gia đình mắng mỏ nên không dám về nhà. Đến khi mọi người tìm thấy, cậu đã trở thành một thi thể lạnh giá, nổi lềnh bềnh trên mặt sông. Hạ Quân, khi trở về sau nhiệm vụ, chỉ còn lại nỗi ân hận khôn nguôi vì không thể ở bên gia đình khi họ cần anh nhất. Những câu chuyện ấy, từng được anh kể trong những phút giây hiếm hoi bên cô, giờ đây như những vết dao khắc sâu trong lòng Đồng Nghiên.

Cô đứng lặng trong sân, ánh mắt hướng về phía chân trời, nơi ánh nắng chiều tà đang dần tắt. Trong lòng, cô tự nhủ rằng kiếp này, cô sẽ không chỉ bảo vệ gia đình mình, mà còn tìm cách giúp đỡ gia đình Hạ Quân, để bù đắp những tiếc nuối của anh ở kiếp trước. Cô sẽ tìm bà nội anh, đảm bảo bà được chữa bệnh kịp thời. Cô sẽ ở bên chị gái anh, động viên cô ấy sống cho bản thân, tìm lại hạnh phúc. Và với cậu em trai, cô sẽ cố gắng hướng dẫn, bảo ban, để cậu không lạc lối và rơi vào bi kịch. Quan trọng hơn, cô muốn chủ động đến gần Hạ Quân, không để anh phải chờ đợi cô trong vô vọng như kiếp trước.

Đồng Nghiên nắm chặt tay, ánh mắt lấp lánh sự quyết tâm. Cô biết con đường phía trước sẽ không dễ dàng. Rời khỏi xưởng may, thuyết phục cha mẹ, tìm kiếm gia đình Hạ Quân – tất cả đều là những thử thách lớn. Nhưng với ký ức của kiếp trước và tình yêu dành cho những người thân yêu, cô tin rằng mình sẽ làm được. Cô bước vào nhà, sẵn sàng bắt đầu hành trình mới, với lời hứa sẽ sống một cuộc đời không hối tiếc, vì chính mình và vì những người cô yêu thương.