Nhắc đến Đường Vĩ, đôi mắt Đồng Nghiên bất giác lóe lên một tia đỏ rực, như ngọn lửa âm ỉ của sự căm hận đang bùng cháy trong lòng. Chính gã đàn ông ấy – kẻ mà cô từng xem là bạn, từng tin tưởng – đã kéo cô vào vực thẳm, hủy hoại cuộc đời cô bằng những mưu mô và sự giả dối được ngụy trang khéo léo. Đường Vĩ không phải người bình thường trong xưởng may nơi cô làm việc. Hắn là con trai của giám đốc, một quản lý trẻ tuổi nhưng đầy quyền lực, luôn được đám đông vây quanh bởi thân phận đặc biệt của mình. Với vẻ ngoài hào nhoáng, nụ cười lịch thiệp và những lời nói ngọt ngào, hắn dễ dàng khiến những cô gái trẻ trong xưởng say mê, không ngừng tìm cách lấy lòng để mong được hắn để mắt tới. Nhưng Đồng Nghiên thì khác. Cô lớn lên trong một gia đình nghèo khó nhưng đầy tình thương, được mẹ dạy dỗ để trở thành một cô gái tự trọng, không bao giờ cúi đầu trước bất kỳ ai, dù đó là kẻ có quyền thế đến đâu.
Đồng Nghiên, với vẻ đẹp thanh thoát như hoa sen giữa đầm lầy, là tâm điểm chú ý của cả xưởng may. Mái tóc đen dài óng ả, đôi mắt trong veo và nụ cười dịu dàng khiến cô được ví như đóa hoa đẹp nhất của xưởng, nhưng cũng chính vẻ đẹp ấy đã trở thành nguồn cơn cho bi kịch. Đường Vĩ, từ lần đầu nhìn thấy cô, đã bị mê hoặc. Hắn thèm khát sắc đẹp của cô, không phải bằng tình yêu chân thành, mà bằng sự chiếm hữu của một kẻ quen được chiều chuộng. Hắn tìm mọi cách để tiếp cận, từ những món quà nhỏ như chiếc bánh ngọt, bó hoa dại, đến những lời mời đi xem phim hay ăn tối. Nhưng Đồng Nghiên, với bản tính kiên định và gia giáo, luôn giữ khoảng cách. Cô lịch sự từ chối mọi món quà, mọi lời mời, bởi trong lòng cô, những thứ ấy chẳng bao giờ xuất phát từ sự chân thành. Cô chỉ muốn làm việc chăm chỉ, kiếm tiền nuôi mẹ và em trai, xây dựng một cuộc sống giản dị nhưng bình yên.
Thế nhưng, Đường Vĩ không dễ dàng từ bỏ. Hắn thông minh, xảo quyệt, biết rằng cách tiếp cận trực tiếp sẽ không bao giờ lay chuyển được trái tim sắt đá của Đồng Nghiên. Và rồi, hắn tìm được một con đường khác – thông qua Chu Quyên, người mà Đồng Nghiên gọi là “bạn thân”. Chu Quyên lớn lên cùng cô trong ngôi làng nhỏ, hai người từng chia sẻ những ngày tháng tuổi thơ hồn nhiên, cùng chạy nhảy trên đồng cỏ, cùng hái trái cây trên núi. Đồng Nghiên luôn tin tưởng Chu Quyên, xem cô như chị em ruột thịt, sẵn sàng chia sẻ mọi bí mật, từ những sở thích nhỏ nhặt như yêu thích bài hát của Đặng Lệ Quân, đến ước mơ về một tương lai tốt đẹp hơn. Nhưng cô không hề hay biết, chính sự tin tưởng ấy đã trở thành vũ khí để Chu Quyên phản bội cô.
Chu Quyên, vì lòng đố kỵ với vẻ đẹp và sự kiêu hãnh của Đồng Nghiên, đã trở thành cánh tay đắc lực của Đường Vĩ. Cô ta tiết lộ mọi chi tiết về Đồng Nghiên – từ việc cô thích nghe radio vào buổi tối, thích ăn kẹo đường làm thủ công, đến việc cô luôn mơ về một người bạn chân thành. Đường Vĩ, với sự khôn ngoan của một kẻ săn mồi, lợi dụng những thông tin ấy để từng bước tiếp cận. Hắn tặng cô một chiếc radio – món quà mà hắn biết cô yêu thích nhưng không thể mua vì gia đình quá nghèo. Biết Đồng Nghiên sẽ không nhận quà, hắn khéo léo nói rằng chỉ “cho mượn”, rằng cô có thể trả lại bất cứ lúc nào. Đồng Nghiên, dù ban đầu từ chối, dần dần cũng bị lay động bởi sự kiên trì và vẻ ngoài dịu dàng của hắn. Những lần trò chuyện ngắn ngủi, những cử chỉ quan tâm giả tạo, tất cả khiến cô hạ thấp cảnh giác, xem Đường Vĩ như một người bạn, không hơn không kém.
Thế nhưng, bi kịch thực sự bắt đầu khi gia đình Đồng Nghiên rơi vào khủng hoảng. Sau cái chết bí ẩn của cha và sự mất tích của em trai, mẹ cô – bà Diêu Kim Mai – từ một người phụ nữ dịu dàng, yêu đời, trở thành một người tiều tụy, mù lòa vì khóc quá nhiều. Có những ngày, bà rơi vào trạng thái điên loạn, gào thét đòi tìm con, thậm chí cầm dao dọa gϊếŧ bất kỳ ai đến gần. Dưới áp lực nặng nề ấy, Đồng Nghiên gần như gục ngã. Cô làm việc ngày đêm ở xưởng may, nhưng đồng lương ít ỏi chẳng đủ để trang trải thuốc men cho mẹ. Trong lúc tuyệt vọng, Chu Quyên xuất hiện, rủ cô đi uống rượu cùng Đường Vĩ để “giải sầu”. Đồng Nghiên, mệt mỏi và kiệt quệ, đã đồng ý, không ngờ rằng chính quyết định ấy đã mở ra cánh cửa dẫn đến địa ngục.
Cô đứng lặng trong căn phòng nhỏ, ánh mắt vẫn dán chặt vào chiếc radio cũ kỹ ở góc phòng – vật chứng cho sự ngây thơ và sai lầm của cô năm xưa. Tiếng nhạc của Đặng Lệ Quân vẫn vang lên, nhưng giờ đây, nó không còn mang lại niềm vui mà chỉ gợi lên nỗi đau. Ngoài sân, giọng bà Diêu Kim Mai vang lên, xen lẫn tiếng cười đùa của cậu em trai Đồng Tiểu Tùng. “Thằng nhóc thúi, để mẹ lột da mày!” Bà mặc bộ quần áo vá víu, tay cầm một cây gậy nhỏ, đuổi theo cậu nhóc để mông trần, mặt lấm lem bùn đất, tóc tai bù xù như tổ quạ. Đồng Tiểu Tùng vừa chạy vừa quay lại trêu mẹ, giọng lanh lảnh: “Mẹ không đuổi kịp con đâu, ha ha ha! Mẹ chậm như rùa ấy!” Tiếng cười của cậu vang vọng khắp sân, như một bản nhạc hồn nhiên giữa những ngày tháng khó khăn.
Đồng Nghiên nhìn cảnh ấy, trái tim như thắt lại. Đây là những khoảnh khắc cô từng nghĩ sẽ không bao giờ được thấy lại – hình ảnh mẹ và em trai, những người thân yêu nhất của cô, đang sống động trước mắt. Cô cắn chặt môi, cố kìm nén cảm xúc đang dâng trào, quyết tâm rằng lần này, cô sẽ không để bi kịch lặp lại.