Pháo Hôi Không Muốn Chết Thảm

Chương 9: Đại phản diện Lăng Hách

Hắn giả vờ lơ đãng liếc mắt về phía ánh nhìn kia, nhưng ngay khi ánh mắt hắn chạm đến người ngồi trên cao nhất trong điện, hắn bỗng khựng lại một giây.

À, hoá ra là vị hoàng đế ca ca của hắn, đại phản diện Lăng Hách.

Cái nhìn dịu dàng pha lẫn chút bỉ ổi kia, ngoại trừ vị đại phản diện đang ngồi trên vị trí cao nhất ra thì còn có thể là ai?

Lăng Y Nhiên khẽ bĩu môi trong lòng, hèn gì vừa rồi da gà nổi cả mảng, cảm giác bị một con hồ ly nhìn chằm chằm đúng là chẳng dễ chịu chút nào.

Giờ hắn đã xác định chắc chắn ánh mắt đêm qua dõi theo hắn là ai rồi.

Hắn ngước lên, chạm mắt với Lăng Hách trên cao.

Y đang dựa vào long ỷ một cách tùy ý, tay chống cằm, nụ cười trên môi nhàn nhạt như có như không. Đôi mắt phượng dài hơi nheo lại, nơi đuôi mắt ẩn hiện chút ý cười giảo hoạt. Rõ ràng là đang ngồi trên ngai vàng tôn quý nhất thiên hạ, nhưng ánh mắt ấy lại chẳng mang chút nào phong phạm của một minh quân. Ngược lại, y giống một con hồ ly gian xảo đang nhìn chằm chằm con mồi mắc bẫy hơn.

Lăng Y Nhiên im lặng một chút, sau đó khẽ hít vào một hơi.

“Đệch, sao tự dưng lại có cảm giác mình sắp bị đem ra nướng vậy?”

Dưới ánh đèn ấm áp trong điện, gương mặt đại phản diện đẹp đến mức có thể khiến người khác thất thần. Đôi môi mỏng nhẹ nhàng cong lên, mang theo ý cười nhàn nhạt, nhưng chẳng ai biết trong đầu y đang suy tính điều gì. Làn da trắng mịn tựa tuyết đầu mùa, càng làm nổi bật đôi mắt sắc bén thâm trầm, tựa như một hồ nước sâu không thấy đáy.

Mẹ nó, cái loại phản diện nguy hiểm này thật sự không nên xuất hiện trong cuộc đời mình. Nếu hắn chỉ là một tên hoàng đế bình thường, có khi ta còn có thể bày ra bộ dạng lười biếng, ăn chơi vô dụng mà sống an ổn cả đời. Nhưng đáng tiếc, đây lại là một con hồ ly chính hiệu. Đối phó với người này, lơ là một chút thôi cũng có thể bị cắn ngược lại.

Hắn cảm thấy công cuộc ôm đùi vàng của mình có chút khó khăn.

Lăng Y Nhiên thu lại ánh mắt, cúi đầu nhìn xuống chén trà của mình như thể chẳng hề bận tâm đến vị đại phản diện kia, nhưng trong lòng đã âm thầm cảnh giác.

Y phục của Lăng Hách hôm nay là một bộ trường bào màu đen tuyền, thêu kim long bằng chỉ vàng uốn lượn từ vạt áo kéo dài đến tận lưng. Cả bộ đồ toát lên vẻ uy nghiêm của bậc đế vương, nhưng lại không làm mất đi khí chất yêu nghiệt vốn có của chủ nhân nó. Đai lưng bằng ngọc đen, mỗi cử động đều phát ra tiếng lanh canh nhẹ nhàng, phối hợp với mái tóc dài đen nhánh được cột hờ bằng một cây trâm vàng, khiến y trông càng giống một con hồ ly ranh mãnh vừa khoác lên mình bộ da sói.

Lăng Y Nhiên nhấp một ngụm trà, khẽ lẩm bẩm:

“Một hoàng đế mà suốt ngày cười như hồ ly thế này, không biết đang toan tính gì trong đầu.”

Nhan sắc của vị phản diện này đúng thật là không có gì có thể diễn tả hết. Thảo nào lúc tác giả hạ bút viết kết cục của vị phản diện này, nguyên làn sóng độc giả nỗi dậy phản đối, à ừm trong đấy còn bao gồm cả hắn.

E hèm, hắn là fan cứng của đại phản diện mà. Hắn còn âm thầm chui lọt vào nhóm hủ nữ chuyên ủng hộ đại phản diện nữa.

Nhưng hắn cũng biết không nên bị vẻ đẹp của y mê hoặc, hắn cũng chẳng ngốc đến mức chọc vào vị đại phản diện này. Đối phó với hồ ly, cách tốt nhất chính là giả vờ làm một con dê nhỏ ngoan ngoãn.

Thế nên, Lăng Y Nhiên tiếp tục ngồi yên, chờ đợi yến tiệc bắt đầu, đồng thời âm thầm tính toán xem làm thế nào để ôm đùi vàng.