Pháo Hôi Không Muốn Chết Thảm

Chương 10: Hai huynh đệ họ Lâm

Sau một hồi những kẻ có mặt trong yến tiệc đảo mắt nhìn nhau, quan sát ai đến ai chưa, thì lại một lần nữa, giọng the thé của Lưu Thái giám vang lên giữa đại điện:

"Hoàng đế Thục quốc và Lục vương gia tiến điện!”

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên trên nền đá cẩm thạch, thu hút sự chú ý của toàn bộ đại điện.

Và rồi, khi hai huynh đệ họ Lâm xuất hiện, không ít người hít vào một hơi.

Lâm Bác Văn bước vào trong yến tiệc với dáng vẻ nhàn nhạt, phong thái vương giả nhưng lại mang theo chút tiên khí thoát tục, khiến người ta không tự chủ được mà phải nhìn y lâu hơn một chút.

Dáng người y cao gầy nhưng không yếu ớt, bộ trường bào màu trắng thêu vân mây bằng chỉ bạc tôn lên sự thanh nhã. Khi bước đi, tà áo khẽ lay động, mang theo cảm giác nhẹ nhàng như gió thoảng. Ngọc bội treo bên hông khẽ đập vào vạt áo, phát ra âm thanh thanh thúy như tiếng chuông ngân.

Toàn bộ yến tiệc, đặc biệt là đám tiểu thư khuê các, gần như bị hút hồn.

“Ôi trời ơi, ai đó đỡ ta, hình như ta vừa thấy tiên nhân giáng trần.”

“Không lẽ đây chính là ánh trăng trên trời mà thi nhân hay ca tụng? Sao có thể đẹp đến mức này!”

Nhưng vừa khi ánh mắt của Lâm Bác Văn đảo qua một vòng đại điện, không khí chợt lạnh đi mấy phần.

Nếu vẻ ngoài của y là ánh trăng sáng rọi nhân gian, thì ánh mắt của y lại chính là cơn gió lạnh thấu xương giữa trời đông. Đôi mắt dài hẹp, trong suốt nhưng chẳng chứa lấy một tia ấm áp. Y nhìn mọi người không phải với sự khinh thường, mà là kiểu dửng dưng, không quan tâm, tựa như mọi thứ đều không đáng để y bận tâm.

Một tiểu thư nào đó đang si mê nhìn y, nhưng vừa chạm phải ánh mắt đó thì lập tức rụt cổ, cảm giác như bị đông cứng ngay tại chỗ.

Lăng Y Nhiên cảm thán.

Đệch, đẹp thì đẹp thật, nhưng ánh mắt kia lạnh quá, ta cũng sợ bị đóng băng mất.

Đứng cạnh ca ca của mình, Lâm Cảnh Nghi hoàn toàn là một phong cách trái ngược.

Dáng người nhỏ nhắn hơn hẳn so với Lâm Bác Văn, y phục cũng mềm mại hơn. Một bộ trường bào màu xanh nhạt, cổ tay và vạt áo thêu những đường viền tinh tế. Mái tóc đen dài được buộc lên gọn gàng bằng một dải lụa cùng màu, càng làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn, đường nét thanh tú như búp bê sứ.

Không giống như Lâm Bác, ánh mắt của Lâm Cảnh Nghi không lạnh, mà lại mang theo chút gì đó mềm mại, tựa như viên kẹo đường ngọt ngào.

Khi y ngẩng đầu nhìn người trong đại điện, đôi mắt to tròn hơi chớp chớp, lại khiến một đám tiểu thư khác ôm tim:

“Trời ạ, đệ đệ nhỏ đáng yêu quá! Muốn bắt về nuôi!”

“Nhìn thế này ai nỡ làm gì cơ chứ! Đáng yêu quá mức cho phép!”

Lăng Y Nhiên nhìn một vòng, khẽ nhếch môi, lười biếng cầm chén trà lên uống. Cũng đúng, một người lạnh như băng, một người ngọt như đường, đúng là một cặp đôi huynh đệ đối lập hoàn hảo. Chẳng trách đám tiểu thư mê như điếu đổ.

Nhưng cũng chính cặp đôi này cũng khiến nguyên chủ ăn nhiều quả đắng. Bởi vì, tên Lâm Bác Văn chính là một tên yêu đệ đệ mình hơn mạng sống của y, là tên đệ khống chính hiệu.

Ngay khi mọi người còn chưa hết bàng hoàng vì hai vị khách từ Thục Quốc, thì giọng của Lưu Thái giám lại một lần nữa vang lên:

“Hoàng đế Kim quốc tiến điện!”

So với sự trầm lặng và lạnh nhạt của Lâm Bác Văn, sự xuất hiện của Thượng Quan Nguyệt mang đến một bầu không khí hoàn toàn khác.