Sáng hôm sau.
Ánh nắng sớm chiếu qua song cửa, hắt lên tấm bình phong khắc hoa mai thanh nhã. Trong phòng, hương trầm vấn vít, hòa cùng mùi hương dịu nhẹ của gấm vóc cao cấp.
Lăng Y Nhiên đứng trước gương đồng, chậm rãi khoác lên mình bộ y phục xa hoa nhất trong một đống y phục xa xỉ của nguyên chủ. Trường bào bằng gấm thượng hạng, thêu hoa văn uốn lượn bằng chỉ vàng, vạt áo trải dài đến tận đất, vừa đủ để khoe khoang sự xa xỉ của chủ nhân. Đai ngọc đính ngọc trai sáng bóng, mỗi bước đi đều phát ra tiếng leng keng nhẹ nhàng.
Hôm nay là đại yến hai năm một lần, toàn bộ hoàng tộc các nước đều tề tựu.
Hắn nheo mắt nhìn bản thân trong gương, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Nơi cao quý thế này, nếu mình không ăn mặc lộng lẫy một chút thì khác nào làm mất mặt danh tiếng thơm khắp phố phường của nguyên chủ.
Dứt lời, hắn chậm rãi đeo lên tay một chiếc nhẫn bạch ngọc, cúi đầu kiểm tra lại mọi thứ thêm một lần. Khi chắc chắn rằng bản thân đã đạt đến mức hoàn hảo của sự xa hoa và bỉ ổi, hắn mới hài lòng bước ra ngoài.
Chiếc kiệu chờ sẵn trước cổng phủ, xa hoa đến mức khiến người khác chỉ nhìn thôi cũng phải ganh tị. Bốn góc kiệu đính tua rua vàng óng, tấm rèm che bằng gấm mỏng mịn như nước, bên trong còn chuẩn bị cả rượu ngon và hương liệu quý hiếm. Đội hộ vệ cùng gia nhân đứng thành hàng ngay ngắn, chỉ chờ hắn bước lên.
Lăng Y Nhiên thong thả nhấc vạt áo, ung dung ngồi vào kiệu, tiện tay cầm lấy một chén rượu đã rót sẵn, khẽ lắc nhẹ rồi đưa lên môi.
Kiệu dần dần rời khỏi phủ, hướng về hoàng cung nguy nga.
Tựa lưng vào gối mềm, hắn nhấp một ngụm rượu, chậm rãi nhắm mắt lại.
Chậc, ngày hội hoàng tộc. Hẳn sẽ có kẻ tìm đến kết thân, cũng sẽ có kẻ muốn nhìn mình chướng mắt.
Hắn cong khóe môi, trong đầu đã sớm tính toán đủ kiểu tình huống có thể xảy ra. Chỉ là không biết trong buổi yến tiệc này, có kẻ nào sẽ khiến y phải đau đầu hay không?
⸻
Hoàng cung.
Lưu Thái giám cao giọng thông báo, âm thanh the thé kéo dài khiến cả đại điện vốn đang xôn xao cũng chậm rãi yên tĩnh lại:
“Mời Tam vương gia tiến điện!”
Lăng Y Nhiên hờ hững bước qua cánh cửa đại điện nguy nga, ngay lập tức cảm nhận được vô số ánh mắt dồn về phía mình.
Quả nhiên, hắn vẫn chưa bước chân vào mà đã bị nhìn như một con khỉ múa lân.
Hắn khẽ liếc mắt một vòng. Trong những đôi mắt đang đổ dồn về phía mình, có kẻ khinh bỉ thấy rõ, như thể chỉ cần nhìn thêm một giây nữa là sẽ bị hắn làm ô uế thanh danh. Có kẻ lại hờ hững, chẳng buồn bận tâm, chỉ như đang nhìn một diễn viên đến cho đủ vai. Nhưng đáng chú ý nhất chính là một ánh mắt đang nhìn hắn cười dịu dàng, nhưng bỉ ổi hết mức.
Hắn chậm rãi hít vào một hơi, thầm chửi thề trong lòng.
Nhưng ngoài mặt, hắn vẫn giữ vẻ thản nhiên, nhấc vạt áo, bước chậm rãi trên nền đá cẩm thạch sáng bóng. Dưới ánh nắng ấm áp, y phục xa hoa của hắn càng thêm nổi bật, khiến những kẻ vốn đã chướng mắt hắn càng thêm khó chịu.
Khinh bỉ thì sao? Hờ hững thì sao? Ông đây có mất miếng thịt nào đâu.
Hắn cười nhạt, rảo bước về phía chỗ ngồi được sắp xếp sẵn. Chiếc ghế được đặt ở vị trí không quá cao, nhưng cũng chẳng thấp. Một nơi đủ để hắn nhìn rõ mọi chuyện, nhưng cũng đủ để người khác nhìn rõ hắn.
Lăng Y Nhiên vừa mới yên vị, còn chưa kịp uống một ngụm trà thì lại lần nữa cảm nhận được ánh mắt kia đang dán chặt lên mình, dịu dàng, ôn hòa, nhưng bên dưới cái vỏ bọc đẹp đẽ ấy lại phảng phất một thứ cảm xúc khiến người ta khó lòng thoải mái.
Hắn nhướng mày.
Ai mà rảnh rỗi thế này? Định coi ông đây như vở kịch để thưởng thức à?