Gió đêm nhè nhẹ lướt qua khung cửa sổ rộng mở của tửu lầu, mang theo hương rượu nồng pha lẫn chút hơi ẩm của đêm xuân. Lăng Hách ngồi tựa hờ vào lan can gỗ chạm trổ tinh xảo, chén rượu trong tay khẽ lay động theo đầu ngón tay y. Đôi mắt phượng hờ hững quét xuống con phố nhộn nhịp bên dưới, vốn chỉ là một cái nhìn vô tình, nhưng lại dừng lại nơi một bóng dáng quen thuộc đang thả bước giữa dòng người.
Giữa ánh đèn l*иg lay động, người kia khoác trường bào nhạt màu, dáng vẻ thanh nhã mà lười biếng, như chẳng bận tâm đến thế sự xung quanh. Làn da trắng mịn càng nổi bật dưới ánh sáng mờ ảo, đôi mắt nhẹ nhàng lướt qua từng cửa hàng ven phố, tựa như chỉ đang tản bộ mà chẳng có mục đích gì. Cơn gió khẽ thổi, vạt áo lay động, vài lọn tóc đen buông xuống hai bên má, càng làm tăng thêm phần phong lưu tùy ý.
Lăng Hách nhướng mày, cảm thấy bóng hình kia có phần quen mắt, nhưng nhất thời chưa thể nhớ ra. Y nhấp một ngụm rượu, ánh mắt vẫn không rời khỏi người kia. Nhưng rồi, chỉ trong chớp mắt, khi Lăng Y Nhiên nghiêng đầu bước đến trước một quầy rượu ven đường, dáng vẻ lười nhác nhưng lại mang theo nét quyến rũ bẩm sinh.
Chén rượu trong tay y khẽ khựng lại, sắc mặt trầm xuống: “Là hắn?”
Tên tam đệ vô dụng của y, kẻ nổi danh ham mê tửu sắc, không màng chính sự, Lăng Y Nhiên.
Y khẽ siết chặt chén rượu, khóe môi nhếch lên một nụ cười như có như không. Đôi mắt phượng nửa khép nửa mở đôi khi lóe lên tia cười như trêu đùa. Ánh mắt này khiến người đối diện có cảm giác vừa quyễn rũ, vừa nguy hiểm.
Lăng Y Nhiên đang dừng lại trước một quầy rượu ven đường: “Lão bản, ông bán rượu gì mà thơm quá vậy?”
Lão bản cười tít mắt: “Công tử thật có mắt nhìn, loại rượu này được pha chế theo công thức của nhà lão, nguyên con phố này chỉ có nhà lão mới ủ ra loại rượu vừa thơm vừa ngọt thế này.”
Hắn giơ lên 2 ngón tay ngọc của mình: “Lấy ta hai vò.”
Nhưng bỗng nhiên, một cơn gió lạ lùng lướt qua gáy khiến hắn khựng lại trong thoáng chốc.
Lưng hắn lạnh toát. Cảm giác như có một ánh mắt đang chăm chú dõi theo mình, sắc bén, thâm trầm, mang theo một thứ áp lực vô hình khiến sống lưng hắn rợn lên từng đợt.
Lăng Y Nhiên cau mày, đôi mi dài hơi rung động. Hắn chậm rãi liếc mắt sang hai bên, dáng vẻ vẫn tự nhiên như đang ngắm phố phường, nhưng thật ra tâm trí đã sớm căng lên cảnh giác. Người đi lại vẫn đông đúc, tiếng rao hàng, tiếng cười nói vẫn ồn ào, nhưng hắn không thấy được kẻ nào khả nghi.
Cảm giác áp lực ấy vẫn không biến mất.
Lăng Y Nhiên khẽ nghiêng đầu, khóe môi hơi mím lại, một tia nghi hoặc hiện lên trong đáy mắt. Hắn chậm rãi đưa mắt nhìn lên những gian lầu cao ven đường, nơi những khung cửa sổ mở rộng có thể dễ dàng bao quát toàn bộ cảnh vật bên dưới.
Hắn khẽ rùng mình, cảm giác rợn lạnh dọc sống lưng vẫn chưa tan. Rõ ràng hắn không nhìn thấy ai khả nghi, nhưng ánh mắt đó vẫn cứ bám riết lấy hắn như thể muốn xuyên thấu từng lớp da thịt, như thể hắn chỉ cần bất cẩn một chút là sẽ bị con hồ ly gian xảo nào đó ngoạm mất.
Trong lòng hắn gợn lên một tia bực bội.
Mẹ nó chứ, ai mà rảnh đến mức theo dõi ông đây? Có thù có oán gì sao?
Nhưng ngoài mặt, Lăng Y Nhiên vẫn giữ dáng vẻ thản nhiên, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ, như thể chẳng hề bận tâm đến sự hiện diện vô hình kia. Bước chân y vẫn chậm rãi rời xa khỏi quán rượu, tay áo khẽ phất theo gió, nhưng thật ra tâm trí đã sớm cảnh giác cao độ.
Không thể vô cớ mà có người nhìn mình kiểu đó. Là nợ đào hoa à? Hay mình lại vô tình đắc tội ai?
Hắn thở dài trong lòng.
Nếu là nợ đào hoa thì còn dễ nói, cùng lắm thì giả vờ mất trí nhớ. Còn nếu là kẻ thù...
Nghĩ đến đây, hắn khẽ nhíu mày. Nguyên chủ chẳng phải người tốt đẹp gì, nhưng cũng không đến mức có quá nhiều kẻ muốn lấy mạng. Huống hồ, lúc nào cũng lười biếng, không màng tranh giành, ai rảnh mà nhằm vào làm gì?
Hắn không nán lại phố đêm lâu hơn nữa. Vừa thoáng cảm nhận được mối nguy hiểm từ ánh mắt kia, y đã nhanh chóng tìm đường rời đi, chẳng buồn ngoái đầu. Dù ngoài mặt vẫn giữ vẻ ung dung, nhưng bước chân vô thức nhanh hơn một chút. Hắn phải nhanh chân để bảo toàn cái mạng nhỏ này của mình.
Vừa bước qua cổng phủ, Lăng Y Nhiên lập tức sai gia nhân đóng cửa, dặn dò thêm vài câu rồi nhanh chóng về phòng. Đêm nay, hắn chẳng có tâm trạng uống rượu mà hắn mới mua trên phố hay hưởng thụ gì nữa. Nếu đúng như hắn suy đoán, vậy thì ngày mai chắc chắn sẽ là một ngày chẳng yên ổn.