Dưới bầu trời đêm thăm thẳm, ánh trăng vằng vặc soi rọi những con phố lát đá xanh uốn lượn như dải lụa. Hai bên đường, những hàng đèn l*иg đỏ treo cao, lay động theo cơn gió nhẹ, hắt lên mặt đất thứ ánh sáng mờ ảo, chập chờn như sóng nước.
Lăng Y Nhiên mặc một bộ trường bào thanh nhã, từng bước khoan thai dạo giữa dòng người. Tiếng rao hàng vang lên từ những sạp nhỏ ven đường, hòa cùng tiếng đàn tỳ bà dìu dặt vọng ra từ một quán trà bên phố.
Mùi hương trầm từ ngôi chùa gần đó thoảng đến, quyện cùng hơi ấm của những xiên hồ lô ngào đường và mùi rượu ủ lâu năm nồng đậm nơi quán rượu góc phố. Lòng hắn bỗng thấy thư thái lạ thường, như thể bao muộn phiền, âm mưu, toan tính cũng tan theo làn gió đêm dịu nhẹ.
Dưới ánh trăng vằng vặc, bóng hắn trải dài trên nền đá, lặng lẽ mà vững chãi, như một nét mực đậm giữa bức tranh cổ kính của đêm phố phường.
Lăng Y Nhiên mang một vẻ đẹp thanh tao, nhu hòa như ánh trăng đầu thu, không rực rỡ chói lóa nhưng lại khiến người khác chẳng thể rời mắt. Làn da trắng ngần, tựa như tuyết đầu mùa phủ lên cành liễu, dưới ánh đèn l*иg lại càng thêm phần trong trẻo, tinh khôi.
Ngũ quan của hắn hài hòa như bức tranh thủy mặc được vẽ nên từ những nét bút tinh tế nhất. Đặc biệt là đôi mắt đào hoa, mỗi lần ánh nhìn lướt qua, tựa như có một tầng sương mỏng phủ lên, khiến người ta không thể đoán được cảm xúc trong đó. Hàng mi cong vυ't khẽ động theo từng nhịp thở, tựa cánh bướm chao nghiêng trong gió nhẹ.
Mũi hắn cao thanh tú, môi mỏng tựa cánh đào phớt nhẹ sắc hồng, khi khẽ mím lại lại vô tình để lộ nét kiêu sa, nhưng khi khẽ cười thì dịu dàng tựa cánh hoa mai vừa nở. Cổ y thon dài, nổi bật giữa lớp áo trường bào gấm nhẹ nhàng ôm lấy thân hình mảnh mai mà không hề yếu ớt.
Mái tóc dài đen tuyền như dải lụa thượng hạng, buông xõa sau lưng, trên đầu chỉ cài một cây trâm ngọc, vài lọn tóc nghịch ngợm rơi xuống trước ngực, càng làm tăng thêm vẻ phong nhã, ung dung. Cả người hắn như một bức họa cổ điển, thanh thoát mà không hề xa cách, dịu dàng nhưng lại mang một nét kiêu hãnh khó lẫn vào đâu.
Thấp thoáng phía xa, những chiếc quạt xếp khẽ mở ra che nụ cười duyên của những cô nương khuê các đang len lén nhìn hắn. Nhưng dù hắn có đẹp thế nào thì khi họ thấy được khuôn mặt hắn, thì họ đều khẽ “xì” ra một tiếng.
Có tiền, có sắc thì thế nào, trong mắt mọi người hắn chỉ là một cái bình rỗng, ham mê tử sắc, tính cách thì khỏi cần nhắc tới.
Lăng Y Nhiên?
Này này, có cần tỏ rõ thái độ vậy không!
Hắn âm thầm cảm thán trong lòng, đúng là sự thối nát của nguyên chủ đã ăn sâu trong tư tưởng của mọi người rồi.