Pháo Hôi Không Muốn Chết Thảm

Chương 2: Sống lại thành nhân vật pháo hôi vạn người ghét

Lăng Vũ giật mình tỉnh dậy, cố mở mí mắt nặng trĩu, cảnh tượng trước mắt từ từ hiện rõ ràng.

Hắn lúc này đang nằm trên giường.

Nhìn lên trên, rèm ngọc tinh xảo, bốn góc đỉnh giường đều được khảm vàng.

Nhìn xuống dưới, bộ y phục hồng y, phong cách cổ xưa.

Khắp căn phòng ngập tràn phong cách cổ đại.

“Vương gia tỉnh rồi, vương gia tỉnh rồi.”

Một giọng nói già nua đang run rẩy, trong mắt chợt hiện lên nét vui mừng nói tiếp:

“Vương gia, ngài cảm thấy trong người thế nào rồi?”

Lăng Vũ: “...Không sao."

Lượng tin tức có chút lớn, Lăng Vũ muốn ngồi dậy nhưng đột nhiên một trận choáng váng làm hắn lại nằm phịch lại xuống giường.

Lăng Vũ???

Từ khi nào mà hắn lại trở nên yếu đuối như vậy, còn nữa hắn đang ở đâu đây, sao xung quanh toàn những người mặc y phục cổ đại.

Thế nhưng dù trong lòng đang hoang mang nhưng Lăng Vũ từ trước đến nay là một người cẩn thận, trước khi hiểu rõ được tình huống, hắn chỉ biết làm bộ như vừa mới tỉnh lại vẻ mặt yếu ớt, vừa giả vờ ho vừa hỏi: “Ta... đây là nơi nào?”

Vị thúc thúc lúc nãy chính là quản gia của phủ hơi kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng tiếp lời: “Nơi này là phủ đệ của người, Lăng vương phủ.”

Lăng vương phủ!!

Lăng Vũ trong lòng cả kinh, tiếp tục ra vẻ mơ hồ: “Ta... à ừm, bổn vương sao lại mê man lâu như vậy?”

Quản gia khẽ hít vào một tiếng, vừa nói vừa quan sát sắc mặt của vương gia nhà mình: “Chính là... là do vương gia trong lúc tranh giành hoa khôi đầu bảng của Hoa thanh lâu thì không cẩn thận trượt chân ngã xuống hồ."

Sau đấy quản gia lại nói thì thầm nhưng hắn Lăng Vũ vẫn nghe rõ từng từ một: “Ngài cần gì vì một vị hoa khôi chốn thanh lâu mà để bản thân ra nông nỗi này, vốn danh tiếng của ngài đã không có nhiêu giờ thêm vụ việc này thì cái danh tiếng vốn thảm hại của ngài, haizz.”

Hắn: “...”

Tranh giành hoa khôi?

Lăng Vũ càng nghe càng thấy không đúng. Lời này sao lại nghe quen tai như vậy, bối cảnh này có chút quen quen. Hắn đang cố nhớ lại thì lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên trong đầu hắn.

[Hệ thống kích hoạt thành công, đã tải hoàn thành bộ tiểu thuyết “Thống Nhất Thiên Hạ”. Thiết lập của ký chủ là nhân vật Lăng Y Nhiên, đệ đệ của đại phản diện Lăng Hách, Tam vương gia của Lương quốc.]

[Tính cách: Tiểu nhân âm hiểm, xảo trá, ham mê nam/nữ sắc, trai gái không tha, chỉ cần có sắc là đủ, trong đầu chỉ toàn tà râm. Đặc biệt luôn ghen tỵ với ca ca của mình Lăng Hách.]

"Đù đù đù, mày là cái trò méo gì? Sao cứ như đang phát trực tiếp trong đầu tao vậy?"

Lăng Vũ đương nhiên không nói ra, nhưng thanh âm kia rất nhanh đã trả lời thắc mắc của hắn.

[Ta là hệ thống 005, được cố định với ký chủ trong thế giới này.]

Ngưng ngưng ngưng. Đủ rồi, Lăng Vũ hắn xuyên thư rồi, xuyên vào bộ tiểu thuyết “Thống Nhất Thiên Hạ” mình vừa đọc xong còn ghét bỏ. Đã vậy còn được tặng kèm một hệ thống vô tri.

Hắn xuyên vào nhân vật "Lăng Y Nhiên", là đệ đệ cặn bả của đại phản diện Lăng Hách, không được chết tử tế, phải nói cái chết của hắn còn thảm hơn đại phản diện.

Lăng Y Nhiên bị nam chính cho một đám thuộc hạ của y làm cho đến chết, sau đấy chặt đầu hắn và treo trước cổng thành. Cái này... à ừm, ai có thể cho hắn biết tại sao hắn chỉ than phiền với tác giả nguyên tác đôi điều có cần phải cho hắn xuyên thư vào nhân vật pháo hôi đáng ghét nhất trong truyện, còn bị luân phiên cho đến chết?

Chết cũng đừng có thảm vậy đi! Đậu má.

Tác giả tà râm!!