Đêm khuya, Lăng Vũ sau khi đọc xong bộ tiểu thuyết “Thống Nhất Thiên Hạ” trong ba ngày ba đêm thì chỉ muốn ngửa mặt lên trời chửi thề. Trong truyện nhân vật thụ tên Lâm Cảnh Nghi với vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, vóc dáng nhỏ nhắn, mềm mại, chỉ cần ai gặp qua thụ đều sẽ yêu từ cái nhìn đầu tiên. Nam chính Thượng Quan Nguyệt và đại phản diện Lăng Hách cùng yêu say đắm thụ, cùng bla bla các công khác. Thế nhưng thụ thì trước mặt công chính sẽ giả vờ mỏng manh, yếu đuối, làm ra vẻ thanh tao, qua đến trước mặt đại phản diện thì lại làm ra vẻ vừa yếu đuối, vừa kiên cường, không chịu khuất phục trước sự cường bách của đại phản diện. Cuối cùng thì công chính và em thụ cũng đến được với nhau, còn đại phản diện thì nước mất nhà tan, chết không thấy xác. Khúc cuối là cảnh thụ và công chính lăn lộn trong tẩm cung xa hoa của đại phản diện cùng với các công phụ khác. Công chính thống nhất thiên hạ, còn các công phụ vì quá yêu thụ mà chấp nhận từ bỏ tất cả để đi theo ẻm.
Khi đọc tới kết cục của bộ tiểu thuyết “Thống Nhất Thiên Hạ” này thì Lăng Vũ chỉ muốn tìm tác giả thân sinh của bộ này để tâm sự với tác giả đôi điều. Thế là trong đêm khuya, hắn ngồi trước màn hình máy tính gửi một bức thư cho tác giả:
“Gửi tác giả Vô Danh.
Tôi cảm thấy bộ tiểu thuyết “Thống Nhất Thiên Hạ" như đang lừa đảo độc giả. Tôi bỏ ra 1 ngàn tệ đăng ký làm thành viên VIP để đọc bản chính thức, thế nhưng từ đầu tới cuối không thấy công chính hay đại phản diện tranh đấu với nhau để giành lãnh thổ, cai trị đất nước, mà chỉ thấy bọn họ tìm cách chiếm được tình yêu của thụ và đưa ẻm lên giường!!! Không thấy miêu tả chi tiết các công đánh nhau khi ra chiến trường, chỉ thấy tác giả tập trung miêu tả chi tiết cảnh các công và em thụ làm đủ bảy bảy bốn mươi chín tư thế trên giường!!!
Bày ra hàng trăm cái hố nhưng không thấy lấp cái nào chỉ qua loa để tập trung cho cảnh H!!!
Đại phản diện âm hiểm, đa mưu, võ công đứng hàng đầu không có đối thủ lại dễ dàng chết dưới tay của công phụ!!!
Quá khinh thường chỉ số IQ của độc giả.
Hết hố này đến hố khác mở ra tác giả không lo lấp chỉ lo đào hố mới.
Tác giả dở hơi, trong đầu chỉ toàn tà râm.”
Sau khi viết một tràng thì Lăng Vũ bất ngờ lại nhận được phản hồi của tác giả:
“Thế thì ngươi tự đi lấp hố đi.”
Hắn: “...”
WHATTTT????
Sau đấy hắn thấy đột nhiên cả căn phòng tối lại, chỉ có màn hình máy tính trước đang không ngừng phát ra ánh sáng chói mắt, cả cơ thể hắn không thể cử động được chỉ có thể nhìn ánh sáng trước mặt đang từ từ kéo hắn lại gần.