Trở Thành Kẻ Giật Dây Trong Giới Tu Chân Toàn Ác Nhân

Chương 10: Vị cô nương này?

Chủ nhân phi tiêu xem đi xem lại, cuối cùng chẳng nghiên cứu ra gì, đành cẩn thận cất viên thuốc đi, thở nhẹ một hơi, vừa suy nghĩ vừa hỏi: “Thuốc này có tác dụng trong bao lâu?”

Sầm Vô Nguyệt không chắc lắm hỏi hắn: “Mười ngày nửa tháng?”

“Thuốc của ngươi, còn hỏi ta làm gì?” Đối phương nghe vậy trợn mắt: “Kéo dài được một tháng là tốt nhất, nếu hắn chết giữa đường thì phải tìm cách khác.”

Sầm Vô Nguyệt nói: “Vậy một tháng vậy.”

“...Thuốc của ngươi rốt cuộc có tác dụng không?”

——

Hôm sau, Sầm Vô Nguyệt như thường lệ lang thang khắp thành, bất ngờ phát hiện nhiều tiệm nhỏ ẩn trong các ngóc ngách.

“Thành chủ hiện tại thật là đại thiện nhân!” Chủ tiệm cười tươi rói kể với Sầm Vô Nguyệt:

“Từ khi nàng tiếp nhận chức vụ, cuộc sống của chúng ta tốt hơn trước nhiều - thuế giảm, trong thành cũng an toàn. Trước đây đêm đến không dám mở cửa tiệm, chớ nói chi là ra khỏi thành! Vì vậy, trong số tu sĩ tuy có kẻ xấu ma đạo nhưng những vị ở Huyền Xu Thành bọn ta, ai nấy đều lương thiện!”

Sầm Vô Nguyệt vừa chăm chú nghe vừa giơ tay: “Chủ quán thêm một bát nữa!”

“Vâng, được ngay!” Chủ quán nhanh nhẹn làm việc, miệng không ngừng nói: “Tiên nhân từ ngoài đến, hẳn biết chứ? Phàm nhân bọn ta không có chỗ dựa thì đâu dám tùy ý đi lại bên ngoài, vạn nhất đυ.ng phải những người kia... làm sao chạy thoát! Ngài nói có phải không?”

“Trên đời này người người đều có thể tu đạo.” Bất chợt, có người ngồi bên chen vào.

Chủ quán hoảng sợ, vội vàng chuyển hướng nói chuyện, gấp đến độ khoát tay dậm chân ý bảo đừng lên tiếng: “Khách nhân, đừng nói bậy! Tiên phàm có khác!”

Sầm Vô Nguyệt cũng quay sang nhìn.

Là một cô nương khoảng hai mươi.

Sở dĩ có thể xác định tuổi tác như vậy, là vì Sầm Vô Nguyệt khẳng định đối phương không phải tu sĩ.

Nhưng cô nương này đeo một thanh kiếm bên hông.

Kiếm thoạt nhìn đã dùng rất nhiều năm, cũ, lại bảo dưỡng rất khá, mơ hồ lộ ra sắc bén.

Nàng ấy dung mạo xinh đẹp, nhưng trên mặt có một vết sẹo cũ gần hàm dưới, tăng thêm vẻ lạnh lùng.

Thấy chủ quán sốt ruột toát mồ hôi, cô nương cầm kiếm lặng lẽ đặt bát xuống, lại lấy đồng xu đặt bên cạnh bát.

Tiếp đó, nàng ấy đưa ánh mắt nhìn về phía Sầm Vô Nguyệt: “Vị tu sĩ này, ngươi nghĩ sao?”

Giọng điệu thẳng thắn sắc bén, tựa như thanh kiếm kia của nàng ấy.

“Đương nhiên là được.” Sầm Vô Nguyệt trả lời dứt khoát: “Sư phụ của ta, nhị sư tỷ ta, trước khi tu đạo đều là phàm nhân.”

Nghe Sầm Vô Nguyệt trả lời như vậy, cô nương cầm kiếm lại sững sờ giây lát, rồi mới mím môi nói: “Đa tạ ngươi đã nói như vậy.”

Nàng ấy hơi cúi đầu chào Sầm Vô Nguyệt một cái, rồi đứng dậy rời đi.

Sầm Vô Nguyệt lại cảm thấy rất thú vị, ăn vội vài miếng đồ trong bát, chưa kịp nhai kỹ đã nhanh chân đuổi theo: “Ừm ừm ừm?”

Cô nương cầm kiếm thấy hai má nàng phồng lên, bất lực nói: “Ta có thể đợi, ngươi nhai xong rồi hãy nói, đừng để nghẹn.”

Thấy đối phương thái độ tốt như vậy, Sầm Vô Nguyệt mỉm cười đi bên cạnh nàng ấy, cùng nhau đi một quãng đường dài mới nuốt xong, rồi hỏi lại câu hỏi ban nãy: “Ngươi muốn đến phủ thành chủ?”

Đối phương không trả lời mà ngược lại tỏ ra cảnh giác: “Làm sao ngươi biết?”

“Ngươi rõ ràng không phải tu sĩ, nhưng thanh kiếm mang theo bên người lại có linh khí, hẳn là do một tu sĩ có quan hệ thân thiết với ngươi lưu lại.”

Sầm Vô Nguyệt rũ mắt đảo qua ngón tay trắng bệch đang siết chặt chuôi kiếm của nàng ấy: “Thái độ của ngươi với ta không tệ, nhưng mỗi khi đi ngang qua đệ tử Huyền Xu Thành lại luôn lộ vẻ khó chịu, chứng tỏ ngươi có hiềm khích riêng với bọn họ. Thẻ bài vào thành cho thấy ngươi đến đây đã 13 ngày, 13 ngày này vẫn chưa có tiến triển gì sao?”

Đương nhiên quan trọng nhất là, hôm qua Sầm Vô Nguyệt đã gặp nàng ấy ở gần phủ thành chủ.