Trở Thành Kẻ Giật Dây Trong Giới Tu Chân Toàn Ác Nhân

Chương 9: Lễ Chỉ Uyên

Đã có “Nhân chứng sống”, tiếp theo tự nhiên sẽ có người phụ trách để cho gã sống sót, cạy mở miệng của gã.

Tang Thanh kiểm tra xung quanh, lại đặc biệt hỏi thăm các đệ tử tuần tra về tình hình lúc đó.

“Khi ta phát hiện hắn, hắn đã thoi thóp thở.” Đệ tử tuần tra đầu tiên vào ngõ khẳng định chắc chắn: “Chỉ cần chậm thêm một hai khắc chỉ sợ không kịp cứu, may mà vị đạo hữu này phát hiện kịp thời.”

Hắn ta gật đầu với Sầm Vô Nguyệt tỏ ý cảm ơn.

Ánh mắt Tang Thanh cũng đổ dồn về phía Sầm Vô Nguyệt: “Quả thật rất trùng hợp.”

Sầm Vô Nguyệt vừa nhét đầy một miệng tôm chiên, chớp chớp mắt rồi ngẩng cao đầu, tự hào gật đầu với họ: “Đúng vậy, vận khí của ta thật sự rất tốt.”

Tang Thanh đuổi đệ tử tuần tra đi, lại nói với Sầm Vô Nguyệt: “Ngươi hành động rất nhanh. Nếu hắn chịu khai ra vị trí của đồng bọn còn lại, thì khi thành mở vào lễ Chỉ Uyên, ngươi có thể rời đi.”

Đây đã là lần thứ hai Sầm Vô Nguyệt nghe đến từ này, nàng hiếu kỳ hỏi: “Lễ Chỉ Uyên là lễ thả diều sao? Không phải người bản địa có thể tham gia không? Ta có thể báo danh không? Có phần thưởng gì?”

“Chỉ tình nhập uyên.” Tang Thanh lạnh lùng ngắt ngang ảo tưởng đẹp đẽ của Sầm Vô Nguyệt: “Thành chủ sẽ ném Khế Yển vào Nghiệp Uyên để trấn áp tà niệm và nghiệp chướng.”

Sầm Vô Nguyệt chỉ cảm thấy những từ mình không hiểu ngày càng nhiều.

Trước khi xuống núi sư phụ đâu có dạy mấy chuyện này!

Tang Thanh chỉ cần liếc nhìn Sầm Vô Nguyệt là đã hiểu được sự ngơ ngác của nàng, đành mở miệng giải thích: “Nghiệp Uyên là linh mạch sau khi bị ô nhiễm, bất luận là phàm nhân hay tu sĩ, nếu đi sâu vào đều sẽ gặp nguy hiểm.”

Sầm Vô Nguyệt hiểu một chút nhưng vẫn chưa hiểu hết: “Nhưng Khế Yển đối với Yển tu không phải cực kỳ trọng yếu sao? Chỉ dùng vào việc này có phải quá phí không?”

Điều đó chẳng khác nào bắt một kẻ keo kiệt tiêu sạch gia tài, hay bắt kẻ si tình gϊếŧ người mình yêu... A, không chừng đây chính là con đường chém đứt tình cảm mà một vị Vô Tình Đạo tuyệt vọng nào đó nghĩ ra?

Tang Thanh không chút động lòng: “Yển Giáp bình thường nhiều nhất chỉ trấn được ba năm, nếu là Khế Yển thì có thể trấn áp ít nhất trăm năm. Thành chủ có lòng đại nghĩa.”

“Chẳng biết Linh Khế Yển của thành chủ trông như thế nào nhỉ.” Sầm Vô Nguyệt thả hồn tưởng tượng:

“Ngoại trừ Yển Giáp hình người ra, các ngươi cũng sẽ làm hình dạng khác đúng không? Hình nhện? Hình đùi gà? Hay hình cây nấm lớn?”

Tang Thanh liếc nhìn chân gà nướng trong tay Sầm Vô Nguyệt, rồi lạnh lùng đáp:

“Trước khi moi được lời khai, ngươi vẫn có thể tiếp tục lục soát tung tích kẻ còn lại trong thành. Tìm được càng sớm, ngươi càng sớm rời đi.”

“Ý là sớm được ăn món cá quế hoa.” Sầm Vô Nguyệt nhấn mạnh.

Tang Thanh chẳng thèm đáp lại, thẳng đường quay về thành.

Sầm Vô Nguyệt lại thong thả quay về khách điếm.

Người bị thương nặng bên trong trông đã khá hơn nhiều, ít nhất lỗ thủng trên bụng dường như đã thu nhỏ.

Sầm Vô Nguyệt tốt bụng chia sẻ với người bị thương một phần bánh nhưng bị từ chối.

Nàng cũng không ngại, tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, quen thuộc bắt chuyện: “Ngươi tên gì? Chắc hẳn ngươi cũng có tên chứ nhỉ?”

“Tên ta đâu phải bí mật gì, ngươi ra ngoài không biết hỏi thăm?” Câu trả lời đầy khó chịu.

Nếu thật sự đi hỏi thăm thì mới khiến người ta hoài nghi.

Sầm Vô Nguyệt quyết định tiếp tục gọi hắn là “Chủ nhân phi tiêu”.

“Vừa rồi ngươi cho hắn uống thuốc gì?” Chủ nhân phi tiêu nhíu mày, hơi nghiêng người về phía trước: “Dù chỉ là loại thuốc tạo ảo giác xác chết vẫn sống, ta cũng chưa từng nghe nói tới loại thuốc này.”

“Không biết nha, sư phụ đưa cho ta.” Thấy hắn rất muốn biết, Sầm Vô Nguyệt dứt khoát móc một viên ném cho hắn.

Chủ nhân phi tiêu ngạc nhiên đỡ lấy, nghi ngờ nhìn Sầm Vô Nguyệt mấy lần, rồi mới đưa lên mũi ngửi nhẹ, sau đó càng nhíu mày hơn: “...Sao lại có mùi đất?”

Sầm Vô Nguyệt lắc đầu không hề có gánh nặng tâm lý: “Ta cũng không biết, sư phụ cũng chẳng nói là làm từ nguyên liệu gì.”

Tóm lại, cứ đổ hết trách nhiệm lên sư phụ là được, dù sao trên đời này cũng chẳng có người ngoài nào tìm được bí cảnh sư môn.