Trở Thành Kẻ Giật Dây Trong Giới Tu Chân Toàn Ác Nhân

Chương 8: Vận khí của ta cực kỳ tốt

Sầm Vô Nguyệt chỉ chỉ lối vào ngõ hẻm phía sau: “Ta phát hiện bên trong có một người toàn thân dính máu, chỉ còn một hơi thở, không biết có liên quan đến chuyện đêm qua không, muốn nhờ các vị thông báo giúp Tang sư tỷ một tiếng.”

Mấy đệ tử khi nghe thấy “Tang Thanh” thì mặt đã lộ vẻ tín nhiệm, khi nghe thấy “Khắp người là máu” thì đều thay đổi sắc mặt, hai người trong đó không nói gì lập tức lao vào ngõ hẻm.

Hai người này thân hình rất nhanh, nhưng nhanh hơn một bước chính là bộ Yển Giáp kia, hiển nhiên nó mới là tiên phong đảm nhận công việc nguy hiểm.

Không hổ là Huyền Xu Thành, thuật Yển Giáp xứng danh tuyệt kỹ thiên hạ.

Sầm Vô Nguyệt nghiêng người nhường đường cho mấy đệ tử Huyền Xu Thành, nhìn họ hối hả khiêng một người đầy máu me tàn tạ ra ngoài bằng Yển Giáp.

Sau đó, Yển Giáp mọc đôi cánh, bay vυ't lên không trung, hướng về phủ thành chủ.

“Oa.” Sầm Vô Nguyệt ngưỡng mộ nhìn theo bóng dáng Yển Giáp đang bay xa.

Đúng vậy, không phải tu sĩ nào cũng biết bay.

Họ có thể chạy rất nhanh trên mặt đất, cũng có thể nhảy rất cao, nhưng không phải ai cũng biết bay.

Đội trưởng tuần tra vội vàng quay lại, chắp tay với Sầm Vô Nguyệt: “Người này tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, vì vậy tại hạ tự tiện đưa hắn về phủ thành chủ chữa thương trước. Đạo hữu có thể cùng tại hạ đợi Tang quản sự tới đây không?”

“Được thôi.” Sầm Vô Nguyệt không có ý kiến.

Không chỉ thế, còn đúng ý nàng.

Thần thức hóa thành dây thừng kia cuối cùng cũng không còn siết cổ Sầm Vô Nguyệt như đòi mạng nữa, im lặng như chết.

Những đệ tử Huyền Xu Thành trẻ tuổi tốp năm tốp ba tản ra bốn phía, hỏi thăm tình hình các thương hộ phàm nhân chung quanh, mà đệ tử tuần tra lớn tuổi hơn dẫn đầu thì ở lại bên người Sầm Vô Nguyệt.

Hắn liếc nhìn xiên bánh nếp chiên trong tay Sầm Vô Nguyệt, nở nụ cười gần như hiền lành: “Đạo hữu tu đạo chưa được bao lâu phải không? Nên mới chưa bỏ được khẩu dục.”

“Cũng không thể nói là lâu lắm?” Sầm Vô Nguyệt đáp: “Nhưng sư phụ ta không quản chuyện này.”

Đệ tử tuần tra lộ ra hoài niệm.

“Tranh thủ lúc còn ăn được thì ăn nhiều chút cũng tốt, ta đã tích cốc năm năm, tuy rằng thường xuyên hoài niệm, nhưng đã cầu đạo, dù sao cũng phải vứt bỏ thứ gì đó. So với những...”

Hắn đột nhiên ngừng lời, thay đổi giọng điệu rồi tiếp tục: “Khẩu dục đã là tổn thất không đáng nhắc tới nhất, không phải sao?”

Sầm Vô Nguyệt chớp mắt: “Cũng đúng.”

So với những kẻ động một chút là gϊếŧ người này chém tình kia, hy sinh vài năm tích cốc quả thật có vẻ không đáng kể.

“Đúng rồi, không biết đạo hữu đã tìm thấy hắn như thế nào?” Đệ tử tuần tra thắc mắc: “Chúng ta đã tìm quanh đây cả buổi sáng, sao chưa từng để ý tới ngõ hẻm này?”

“Bởi vì trước khi chết, hắn đã kích hoạt trận pháp tránh né, khiến người đến gần tự giác bỏ qua nơi này.”

Giọng nói của Tang Thanh trả lời câu hỏi: “Các ngươi tu hành còn nông, không phát hiện được cũng là bình thường.”

Đệ tử tuần tra bừng tỉnh đại ngộ.

“Sầm Vô Nguyệt, ngươi làm sao phát hiện ra?” Ánh mắt Tang Thanh rơi vào trên người Sầm Vô Nguyệt.

“Sư tỷ, ta đã sớm nói với ngươi rồi, thị lực của ta đặc biệt tốt.” Sầm Vô Nguyệt tự tin giơ lên hai ngón tay cái, một bên còn cắm xiên bánh nếp chiên: “Hơn nữa sư phụ ta còn nói với ta, vận khí của ta cũng cực kỳ tốt!”

Tang Thanh nghe xong không bình luận gì, mặt không biểu cảm quay người bỏ đi.

Sầm Vô Nguyệt thở dài.

Aizz, nói thật cũng chẳng ai tin.