Sầm Vô Nguyệt nhớ rõ Khúc Tiêu, sư phụ từng nhắc qua tên của người này.
Nghe nói nơi y đại khai sát giới tàn sát qua, hai trăm năm sau dòng sông gần đó vẫn còn lưu lại huyết sắc.
Tựa như hiểu được tâm tư của Sầm Vô Nguyệt, chủ nhân phi tiêu khinh thường nói:
“Một tướng công thành, vạn cốt khô! Những kẻ không thể phi thăng, chỉ có thể ngoan ngoãn làm bàn đạp cho người khác phi thăng, thiên đạo là vậy, muốn trách chỉ có thể trách mệnh đời này của chúng không tốt.”
Sầm Vô Nguyệt hơi bất ngờ nhìn hắn kỹ một cái, không tiếp lời, hỏi sang chuyện khác: “Người đêm qua đi cùng ngươi đâu? Cũng cùng ra khỏi thành sao?”
“Tử sĩ? Thay ta đoạn hậu, tám phần mười đã chết rồi.” Chủ nhân phi tiêu trả lời qua loa: “—— Thôi đừng lề mề nữa, mau đi giao "tặc nhân" mà phủ thành chủ muốn cho bọn họ.”
Sầm Vô Nguyệt đang muốn quay đầu đi ra ngoài, hắn lại siết chặt dây thừng vô hình kia lạnh như băng uy hϊếp nàng lần nữa:
“Đừng nghĩ đến việc tìm người Huyền Xu Thành tố cáo chuyện của ta, thần niệm của ta vẫn còn trên người ngươi, mặc dù có thương tích trong người, nhưng bóp chết một người như ngươi là dư dả.”
“Được.”
——
Chuyện đã đến nước này, ăn cơm cái đã.
——
Trên đời này phàm nhân luôn nhiều hơn tu sĩ, hơn gấp trăm lần, ngàn lần.
Những phàm nhân sống cùng thời đại với tu sĩ cũng có sức sống vô cùng mãnh liệt.
Dù đêm qua vài con phố bị thành chủ đánh nhau san bằng, hôm nay mọi người vẫn mở cửa hàng làm ăn như không có chuyện gì.
Sầm Vô Nguyệt dạo bước trên phố, cảm thấy mùi vị chỗ nào hợp thì quẹo vào chỗ đó, vừa đi dạo vừa ăn.
Thẳng đến khi sợi dây thừng trên cổ kia lại cảnh cáo siết vào, xa xa toát lên sự bất mãn và thúc giục của chủ nhân sợi thần niệm này.
Một cái siết này thiếu chút nữa khiến viên bánh Sầm Vô Nguyệt vừa nuốt xuống họng bị ép ra ngoài.
Nàng vỗ vỗ cổ an ủi: “Gấp cái gì, ăn cơm quan trọng hơn.”
Ăn xong đĩa bánh nhỏ, Sầm Vô Nguyệt lại làm một bát thạch rau câu, đứng dậy tính tiền lại thêm một xiên bánh nếp chiên cầm tay, rồi mới tiếp tục đi.
Khi đi ngang qua một ngõ hẻm tối tăm, nàng tò mò lùi lại thò đầu vào nhìn: “Kia có phải đồng bọn của ngươi không?”
Dây thừng không có đáp lại, Sầm Vô Nguyệt chủ động vào ngõ dùng ngón tay chọc một cái, phát hiện đối phương quả nhiên như lời chủ nhân phi tiêu đã nói đã chết rồi, chỉ có điều vẫn còn khá mới.
Nàng nhìn chằm chằm vào cỗ thi thể vô cùng thê thảm này một lát, từ trong nhẫn trữ vật móc ra một viên thuốc tròn bắn vào miệng đang hé mở của đối phương.
Chỉ trong vài nhịp thở, thi thể thực sự đã bắt đầu hô hấp trở lại, tiếp theo là ngón tay cử động nhẹ, đôi mắt đυ.c ngầu mất tập trung chậm rãi di chuyển, cuối cùng dừng lại trên người Sầm Vô Nguyệt trước mặt, môi run run: “Thiếu... chủ...”
Dây thừng kinh ngạc siết chặt lại.
“Đừng căng thẳng, cũng giống như Yển Giáp thôi, không phải thật sự cứu được người chết đâu.”
Sầm Vô Nguyệt cười híp mắt đứng dậy, bước ra khỏi ngõ hẻm nhìn quanh, nhanh chóng phát hiện mấy đệ tử cầm trường mâu, mang theo Yển Giáp đang tuần tra trên phố, rồi hướng về phía họ đi tới.
Mấy đệ tử Huyền Xu Thành thấy Sầm Vô Nguyệt tới gần, sắc mặt nghiêm túc đánh giá nàng vài lần, ngược lại không tỏ ra hung thần ác sát.
Không vì gì khác, Sầm Vô Nguyệt có một gương mặt thật sự khiến người ta vừa thấy liền nảy sinh thiện cảm.
Nàng lúc nào cũng tươi cười, vô hại lại vô tội, trông còn rất trẻ.
Khóe miệng cong lên, hai lúm đồng tiền như chứa đầy mật ngọt, cho dù là người có lòng dạ sắt đá đối mặt với lúm đồng tiền như vậy, cũng sẽ nhịn không được thả lỏng vài phần.
Huống chi trong tay nàng còn cầm một xiên bánh nếp chiên rất gần gũi.
“Vị đạo hữu này có việc gì?” Đệ tử đứng đầu hỏi.
“Tang Thanh sư tỷ bảo ta hỗ trợ lưu ý manh mối liên quan đến kẻ trộm lẻn vào phủ thành chủ đêm qua.”