Trở Thành Kẻ Giật Dây Trong Giới Tu Chân Toàn Ác Nhân

Chương 6: Đe dọa

Bất quá nếu đối phương lộ rõ vẻ không tin, thì cũng chẳng cần giải thích thêm làm gì.

Thế là, Sầm Vô Nguyệt thẳng thắn hỏi: “Ngươi chính là một trong những "kẻ trộm" đột nhập vào phủ thành chủ đêm qua?”

Tuy nói là trọng thương chạy trốn, nhưng vết thương này cũng quá nặng, bụng bị nổ mất một nửa, hoàn toàn dựa vào linh lực cường hãn để mô phỏng, nối lại lục phủ ngũ tạng từ từ sửa chữa.

Nói đi cũng phải nói lại, nếu như vậy mà còn không chết được thì đúng như lời sư phụ từng nói, tu sĩ quả thật mạng dai như gián, điên như chó hoang.

“Tên trộm chẳng phải là đương kim thành chủ, kẻ đã gϊếŧ chủ đoạt vị hay sao?” Chủ nhân của chiếc phi tiêu cười nhạo như thể nghe thấy điều gì đó hết sức buồn cười: “Ta là con trai của thành chủ tiền nhiệm, là Thiếu thành chủ danh chính ngôn thuận. Chức vị đó vốn dĩ phải thuộc về ta.”

Sầm Vô Nguyệt gật đầu: “Vậy nên ngươi đến đây để trộm... à không, lấy lại Linh Khế Yển của thành chủ?”

Nếu trong tên có một chữ "khế", tất nhiên là bởi vì có trình tự này.

Trước khi hoàn toàn khế ước thành công, Yển Giáp* quả thật có khả năng bị trộm... À không phải, là bị đổi chủ.

(Chú thích: Yển Giáp là con rối cơ khí có linh lực.)

Sầm Vô Nguyệt điều động thần thức quét qua toàn bộ gian phòng, nhưng không thấy bất kỳ Yển Giáp hình người nào khác.

“Ta căn bản không có thành công.” Chủ nhân của phi tiêu căm hận nói: “Nữ nhân kia đã sớm biết ta sẽ đến, cố ý thả ra tin tức dụ ta mắc câu, thật ra Khể Yển đã được chế tạo từ lâu, ngay khi ta bước vào phủ thành chủ, ta đã bước vào cạm bẫy của ả ta, may mắn mới thoát khỏi tay ả.”

Sầm Vô Nguyệt cảm thấy cũng không phải là may mắn lắm, hoàn toàn là vì có nàng làm tấm khiên che chắn kéo dài thời gian.

“Hiện tại ả ta giả vờ nói Khể Yển bị mất, phong thành kiểm tra nghiêm ngặt, chỉ là để mượn cơ hội này chém tận gϊếŧ tuyệt ta.”

Ánh bạc lại tiến gần hơn một chút vào thái dương của Sầm Vô Nguyệt: “Nếu ngươi không muốn chết, tốt nhất tìm biện pháp để cho ta rời khỏi Huyền Xu Thành một cách an toàn.”

“À, ta sao?” Sầm Vô Nguyệt thật sự cảm thấy mình rất oan uổng: “Sao tự dưng ngươi lại để ý đến ta?”

“Muốn trách thì trách chính ngươi xui xẻo đi.” Chủ nhân của phi tiêu lơ đễnh nói:

“Tối hôm qua khi ngươi xuất hiện ở phủ thành chủ ta đã chú ý tới ngươi, nếu không phải vì động tĩnh ngươi bị bắt làm tiện nhân kia phân tâm, ta thật sự không có cơ hội thoát khỏi chiêu thức đó.”

“Ta để lại một tia thần thức đi theo ngươi, ngươi cùng quản sự nói chuyện ta đều nghe rõ ràng. Nếu ngươi hỗ trợ điều tra, cách để ta rời đi an toàn tất nhiên rất nhiều.”

“Một tháng nữa là đến lễ Chỉ Uyên mười năm một lần, ngày trọng đại như vậy, Huyền Xu Thành chắc chắn sẽ mở cửa thành, đến lúc đó ta có thể trà trộn trong đám người rời khỏi thành. Ngươi hoặc là tìm cách giúp ta kéo dài thời gian một tháng, hoặc là tìm một con dê thế tội nộp lên, ta không quan tâm, đó là việc ngươi nên lo.”

Vị này thật sự là rất có du͙© vọиɠ biểu đạt, biểu tình cũng rất phong phú.

Thế là Sầm Vô Nguyệt cũng có dịp trở thành người nói câu này — thay vì là kẻ bị nói: “Chẳng lẽ ngươi tu tình đạo?”

“Ngươi đang chế nhạo ta?” Phi Tiêu uy hϊếp tiến về phía trước một chút, sau đó chủ nhân của nó bắt đầu thao thao bất tuyệt: “‘Diệt tình mới giữ được lý, quên dục mới gần được đạo — đây chẳng qua là lời lẽ đạo mạo mà đám chính phái kia thích rao giảng mà thôi.”

“Từ xưa đến nay, kẻ phi thăng mỗi người một kiểu, trong đó, Đọa Vũ chân nhân Khúc Tiêu thậm chí là sau khi nhập ma mới đại thành Vô Tình Đạo rồi thuận lợi phi thăng, vậy thì giải thích thế nào?”