Trở Thành Kẻ Giật Dây Trong Giới Tu Chân Toàn Ác Nhân

Chương 5: Nguy hiểm

“Là mệnh lệnh từ phủ thành chủ.” Chưởng quầy cười cười nói thêm.

Hiển nhiên đây là cách phủ thành chủ nhắc nhở nàng mau chóng làm việc.

Sầm Vô Nguyệt đi đến khu “Thiên Tự Tiên Nhân Cư” có vị trí tốt nhất, xuyên qua hoa viên đến trước cửa phòng, đưa tay đẩy cửa ra…

Rồi lại nhẹ nhàng khép cửa lại.

Nàng lạc quan nghĩ: "Hình người đầy máu đang nằm cạnh giường kia chắc chắn là do đôi mắt tuyệt đối không thể nhầm lẫn của ta nhìn nhầm rồi."

“Đột nhiên thấy phòng cũ cũng không tệ.” Sầm Vô Nguyệt vừa nói vừa quay đầu bước đi, càng đi càng nhanh: “Căn Tiên Nhân Cư cao cấp thế này vẫn nên để cho những tu sĩ cao cấp hơn...”

Chưa được ba bước, nàng buộc phải dừng lại.

Một sợi dây vô hình lặng lẽ quấn lấy cổ nàng từ phía sau, từ từ siết chặt.

“Đừng kinh động người khác, vào đi.” Giọng nói yếu ớt lọt vào tai Sầm Vô Nguyệt, mang theo sự đe dọa lạnh lùng: “... Nếu ngươi không muốn chết.”

Như bây giờ mới ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc toát ra từ khe cửa, thì hình như cũng muộn rồi.

Sầm Vô Nguyệt không muốn chết.

Nàng đang nghĩ đến lời dặn thứ ba của sư phụ.

[Thứ ba, bất kể nam nhân hư hay nữ nhân ác đều phải tránh xa, một cái bánh quy như con không đấu nổi mấy kẻ tâm cơ đó.]

Chỉ trong một ngày mà đồ đệ bất hiếu này lại phạm cả ba điều môn quy.

Đúng là bất hạnh cho sư môn quá, sư phụ ơi!

Nếu đã bị siết cổ rồi, người bình thường chắc chẳng chọn cách chống cự.

Sầm Vô Nguyệt thuận theo lực siết trên cổ lùi lại ba bước, bình tĩnh mở cửa bước vào rồi tiện tay đóng cửa lại.

Căn “Thiên Tự Tiên Nhân Cư” cao cấp nhất quả nhiên có trận pháp được bố trí, vị trí nằm ngay bên cạnh giường.

Trên trận pháp, một người xa lạ đang khoanh chân ngồi xếp bằng, hung hăng trừng mắt nhìn nhất cử nhất động của Sầm Vô Nguyệt, như một con dã thú đang rình mồi, chỉ chực vồ tới.

Kẻ này mặt mũi lẫn thân thể đều dính đầy máu, ngũ quan chẳng rõ ràng lắm, chỉ có đôi mắt lạnh băng kia vẫn sáng rực.

Sầm Vô Nguyệt cũng chẳng ngần ngại, đánh giá hắn từ đầu đến chân, ánh mắt đầy tò mò chẳng hề che giấu: “Đây là bị sao thế? Ta xem thử được không?”

Một chiếc phi tiêu hình thoi vụt bay tới, dừng lại ngay bên thái dương nàng, sát ý lạnh buốt gần như xuyên qua da thịt.

Chủ nhân của chiếc phi tiêu lạnh lùng nói: “Phiền.”

Sầm Vô Nguyệt không bỏ cuộc, đổi cách nói: “Ta giúp ngươi bôi thuốc nhé?”

“Thuốc?” Kẻ đó cười lạnh một tiếng: “Suốt dọc đường ta theo dõi ngươi, trên người ngươi ngoài đồ ăn ra còn có gì khác?”

Đương nhiên là có, sư phụ nàng chắt chiu bao lâu mới tích cóp được, bảo nàng cất giấu kỹ đừng để ai phát hiện.