Trở Thành Kẻ Giật Dây Trong Giới Tu Chân Toàn Ác Nhân

Chương 11: Cướp tu vi

Lúc đó, nàng ấy đang tranh chấp gì đó với mấy đệ tử Huyền Xu Thành.

“Những điều ngươi nói đều đúng.” Cô nương cầm kiếm im lặng giây lát, dường như vô thức dùng ngón tay xoa nhẹ chuôi kiếm: “Ta muốn đi tìm một người.”

“Nhưng không vào được?”

“...Ừ.”

Dù có thân thiết với dân chúng đến đâu, phủ thành chủ rốt cuộc cũng không phải nơi ai muốn vào cũng được.

Nếu không thì tại sao Sầm Vô Nguyệt phải vụиɠ ŧяộʍ phá giải trận pháp rồi trèo tường vào lúc nửa đêm?

“Vừa hay hôm nay ta cũng phải vào phủ tìm người.” Sầm Vô Nguyệt thân thiện đề nghị: “Vậy ta cùng đi với ngươi nhé.”

“Vì sao phải giúp ta?”

Sầm Vô Nguyệt nở nụ cười ngọt ngào với nàng ấy: “Bởi vì ngươi dám hỏi ta câu ‘Ngươi nghĩ sao’ đó.”

Không phải ai cũng có được dũng khí như thế.

——

Một hồi lạ hai hồi quen, chẳng mấy chốc Sầm Vô Nguyệt đã thuận lợi dẫn cô nương cầm kiếm tìm được Tang Thanh.

Tang Thanh vừa bước ra từ địa lao, quanh người dường như còn vương chút mùi máu tanh.

Ánh mắt nàng ta lập tức đáp xuống Sầm Vô Nguyệt, hỏi: “Có manh mối mới?”

“Không có.” Sầm Vô Nguyệt đáp thẳng thừng: “Ta muốn xem thẩm vấn thế nào, có cần ta giúp không. Dù ta chưa từng có kinh nghiệm tra khảo nhưng cảm thấy mình hẳn sẽ rất giỏi!”

“Không cần.” Tang Thanh lạnh lùng từ chối: “Nếu là ta, sẽ lo cho tính mạng của mình hơn.”

“Còn chuyện này nữa.” Sầm Vô Nguyệt chỉ vào cô nương bên cạnh, nói ra cái tên đã trao đổi trên đường: “Nàng tên Phương Tuyệt Giản, đến tìm người.”

Nghe nàng nói vậy, Tang Thanh mới lần đầu chú ý đến người thứ ba hiện diện.

“Tang quản sự.” Phương Tuyệt Giản không kiêu ngạo không siểm nịnh hành lễ với Tang Thanh, sau đó lời ít ý nhiều:

“Ta tên Phương Tuyệt Giản, mẫu thân qua đời bốn tháng trước, trước lúc lâm chung dặn ta đòi lại từ cha ruột một vật đã đánh cắp từ chỗ bà ấy 21 năm trước. cha ruột ta là đệ tử Huyền Xu Thành, tên Phương Hành.”

“Đánh cắp?” Tang Thanh lặp lại hai chữ này.

Phương Tuyệt Giản trả lời dứt khoát: “Tu vi của mẫu thân ta.”

Tang Thanh hơi nhíu mày.

Sầm Vô Nguyệt cũng đã hiểu.

—— Là kẻ muốn sát thê chứng đạo.

21 năm, thêm vết sẹo trên mặt Phương Tuyệt Giản.

—— Ừm, còn là kẻ gϊếŧ vợ rồi gϊếŧ luôn con.

“Có bằng chứng gì?” Tang Thanh hỏi.

“Ta chính là chứng cứ.” Phương Tuyệt Giản đáp.

Một hỏi một đáp khiến Sầm Vô Nguyệt nghe mà buồn cười.

“Mặc dù ngươi nói là thật, dù Phương Hành này đã chết.” Tang Thanh nói: “Tu vi cũng chẳng thể trả lại cho mẫu thân ngươi, càng không thể truyền lại cho ngươi.”

Phương Tuyệt Giản bất ngờ ngẩng đầu: “Vậy thì…”

“Dẫu vậy, nếu ngươi nhất định phải đòi một sự công bằng.” Tang Thanh ngắt lời nàng ấy: “Ta sẽ ra lệnh triệu hắn đến đối chất cùng ngươi.”

Phương Tuyệt Giản khép hờ đôi mắt, hít một hơi thật sâu.

Sau đó, nàng ấy cúi mình hành lễ thật sâu trước Tang Thanh, nói rõ ràng từng chữ: “Ta muốn tìm công đạo.”

Sầm Vô Nguyệt nghe đến đây mới tò mò chen vào: “Không cần bẩm báo thành chủ sao?”

“Việc nhỏ nhặt thế này, không cần kinh động thành chủ.” Tang Thanh nhẹ nhàng đáp: “Bất kỳ quản sự nào cũng biết cách xử lý.”

Nàng ta đưa tay vẫy nhẹ, Yển Giáp hình chim đang lượn trên không lập tức sà xuống đậu trên lòng bàn tay nàng ta, nhanh chóng mang theo mệnh lệnh của nàng ta bay đi.

Sầm Vô Nguyệt hâm mộ đưa tay thử vài lần, nhưng những Yển Giáp nhỏ sống động kia hoàn toàn phớt lờ nàng.

Đến khi Tang Thanh và Phương Tuyệt Giản đã chuẩn bị rời đi, Sầm Vô Nguyệt vẫn bám vào lan can, giơ tay dài ra, không nỡ rời đi.

Phương Tuyệt Giản nhìn đi nhìn lại, không nhịn được hỏi: “Ngươi bao nhiêu tuổi?”

Sầm Vô Nguyệt chưa từng tính toán, vấn đề này thực tế lại tương đối phức tạp, vì vậy nàng thuận miệng nói: “Hai ba trăm gì đó.”