Chiều thứ Sáu, mặt trời trốn sau tầng mây dày, dù vậy thời tiết vẫn oi bức khó chịu khiến chẳng mấy ai muốn ra ngoài.
Lương Tiện Thanh đẩy cửa phòng đọc, chọn một góc khuất vừa kín đáo vừa có thể quan sát khắp nơi, rồi ngồi xuống.
Cô mở cuốn sách che lên mặt, bắt đầu tranh thủ chợp mắt.
Giữa mùa hè, phòng đọc bật điều hoà mát lạnh lại yên tĩnh, đúng là chỗ lý tưởng để ngủ trưa.
Khi cô tỉnh dậy, người cô đang chờ quả nhiên đã đến.
Dù chỉ nhìn bóng lưng, trong đám đông anh vẫn nổi bật như cũ với dáng vẻ cao gầy, khí chất trầm tĩnh, lạnh lùng, mang theo vẻ xa cách khó gần.
Việt Tư Ngôn là người sống rất nguyên tắc. Chiều thứ Sáu mỗi tuần, đúng giờ đúng giấc, đều sẽ đến thư viện tự học như một cái đồng hồ được lập trình sẵn.
Theo như lời Nhan Tùng Tuyết điều tra, trước đây khi hoa khôi trong trường từng theo đuổi Việt Tư Ngôn, cô ta cũng hay “vô tình” xuất hiện trong thư viện vào khung giờ này, giả vờ tình cờ gặp mặt để cùng ngồi học.
Nhưng lần nào Việt Tư Ngôn cũng coi như không thấy, anh chẳng đáp lời, chẳng ngẩng đầu, thư tình cũng chưa từng mở ra xem. Anh ta như một bức tường sắt, càng đến gần, càng bị đẩy ra xa.
Thế nhưng, kẻ khiến người khác thất vọng, lại là niềm vui lớn với Lương Tiện Thanh.
Cơ hội tốt thế này để tăng giá trị chán ghét, cô làm sao có thể bỏ lỡ?
Đáp án đã bày sẵn trên bàn, chẳng có lý do gì không chọn cả.
Việt Tư Ngôn ngồi cách cô vài bàn phía trước, đưa lưng về phía cô.
Lương Tiện Thanh thu dọn đồ trên bàn bỏ vào cặp, vòng ra phía trước, ngồi xuống cạnh bên anh.
Cô làm bộ như mới bất ngờ phát hiện ra, vừa ngại ngùng vừa vui mừng mở miệng:
“Ơ? Anh cũng ở đây à, trùng hợp quá.”
Việt Tư Ngôn nghe vậy ngẩng đầu, nhìn thấy là cô, cũng chẳng biểu lộ gì đặc biệt, chỉ “Ừ” một tiếng rồi lại cúi đầu đọc tiếp.
Đúng chất lạnh lùng, hoàn toàn làm ngơ cô.
Nhưng chỉ bị lơ thôi thì chưa đủ.
Lương Tiện Thanh liếc nhìn cuốn sách trên tay anh toàn là công thức hóa học phức tạp và biểu đồ khó hiểu. Vừa nhìn đã thấy khô khan, vậy mà anh lại tập trung đến thế.
Tiếc là... hôm nay cô đến là để phá rối.
“Anh đang đọc sách gì vậy?” Lương Tiện Thanh giả vờ tò mò, thò đầu lại gần vai anh, khoảng cách gần như sắp chạm vào.
Việt Tư Ngôn khẽ nghiêng người né đi, giọng thản nhiên: “Hóa học vô cơ.”
“Trông khó ghê, tôi chẳng hiểu gì hết. Anh giỏi thật đó!” Lương Tiện Thanh nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt long lanh, ánh lên vẻ sùng bái.
“Chỉ là sách chuyên ngành thôi, không có gì giỏi cả.” Việt Tư Ngôn đáp, giọng nhàn nhạt, nét mặt thanh tú bình thản như gió lướt qua mặt hồ.