“A, cậu không đi nhà ăn à?”
Tới ngã rẽ, Triệu Tử Hành thấy Việt Tư Ngôn rẽ sang hướng khác thì hỏi.
Việt Tư Ngôn: “Tôi ghé qua phòng thí nghiệm một chút, nghe nói giáo sư tìm.”
Triệu Tử Hành ngạc nhiên: “Giữa trưa thế này giáo sư tìm làm gì chứ?”
Nói rồi như nghĩ ra gì đó, anh ta tự tin nói tiếp:
“A, tôi hiểu rồi! Chắc chắn là giáo sư chê cậu bị bệnh sạch sẽ quá nặng, làm một thí nghiệm mà rửa tay tám trăm lần, lãng phí nước kinh khủng, nên gọi lên nhắc nhở đây mà!”
Việt Tư Ngôn: "…"
Cùng lúc đó, Lương Tiện Thanh tâm trạng rất tốt, đang trên đường trở về.
Phía đối diện có mấy nữ sinh đang vừa đi vừa trò chuyện ríu rít, không khí rôm rả hẳn lên.
“Hôm qua hẹn hò thế nào? Mau khai thật ra!”
“Là chính thức yêu đương rồi hả, hay mới chỉ nắm tay?”
“Nói mau đi, tụi mình muốn nghe chi tiết!”
Cô gái được cả nhóm vây quanh, mặt mày đỏ ửng ngại ngùng, còn khẽ đẩy cô bạn bên trái một cái.
“Không có mà, mấy cậu nghĩ linh tinh. Chỉ là cùng nhau đi hoạt động tình nguyện thôi, tụi mình không có loại quan hệ đó đâu.”
“Gạt ai vậy! Sao cậu lại được chọn, người khác thì không?”
Lương Tiện Thanh lướt qua bọn họ, đúng lúc cô gái bị đẩy nhẹ kia khẽ nghiêng người sang bên, cười đùa phối hợp với mọi người, thân hình nghiêng hẳn qua, dường như không hề để ý tới người bên cạnh.
Lương Tiện Thanh phản ứng cực nhanh, nghiêng người tránh ra rất linh hoạt, hoàn toàn chẳng có chút dáng vẻ yếu ớt nào cả.
Cô gái suýt đυ.ng phải lúc này mới nhận ra, vội vàng xin lỗi:
“Xin lỗi nhé, có đυ.ng trúng cậu không?”
Lương Tiện Thanh cười nhạt: “Không sao đâu.”
Cô gái thở phào: “Vậy thì tốt quá.”
Tâm trạng Lương Tiện Thanh chẳng bị ảnh hưởng gì, tiếp tục quay người đi. Khi nhìn lại nhóm nữ sinh phía trước, họ đã tụ lại một chỗ, tuy có phần thu liễm hơn, nhưng mấy động tác nhỏ vẫn không thiếu.
“Tại cậu đó, suýt nữa đυ.ng trúng người ta rồi!”
“Biết rồi, biết rồi, là lỗi của tớ, nhận sai được chưa nào?”
Cô gái cao ráo ở giữa dịu dàng khoác tay bạn mình, giọng nũng nịu.
Cô gái bên cạnh cười cười:
“Thôi được rồi, vậy cậu kể chi tiết chuyện cậu với Tề Vũ đi. Nói thật thì, cậu ấy cũng rất đẹp trai nha. Không lạnh lùng như Việt Tư Ngôn, ít ra còn biết cười nữa.”
Lương Tiện Thanh bước chậm lại, quay đầu nhìn về nhóm nữ sinh đang dần đi xa.
Cô bỗng nhớ lại tấm ảnh hôm qua Nhan Tùng Tuyết đưa cô xem.
Chợt nhận ra, cô gái cười tươi ở giữa kia chẳng phải là "giáo hoa" nổi tiếng, người được ca tụng là trong sáng, thuần khiết đó sao?
Nhưng không phải ai cũng nói giáo hoa si tình với Việt Tư Ngôn à? Sao bây giờ lại chuyển hướng nhanh thế?
Mà cái "hướng mới" này lại là... Tề Vũ.
Lương Tiện Thanh hơi nhướng mày, khóe môi khẽ nhếch thành một nụ cười như có như không, rồi quay người rời đi.
Khi tới cửa ký túc xá, cô mới phát hiện mình quên mang chìa khóa.
Cửa khóa chặt, ba người bạn cùng phòng không biết đã đi đâu, chẳng ai có mặt.
Dưới tầng có thể đến quản lý xin chìa dự phòng, nhưng ký túc xá của họ lại nằm trên tầng cao nhất, không có thang máy, nghĩ đến việc phải leo xuống rồi lên lại là cô ngại đi luôn.
Cô liếc nhìn phòng bên cạnh thấy cửa khép hờ rồi đưa tay gõ nhẹ.
Phòng 606 của họ với phòng 605 bên cạnh là loại phòng suite lớn, dùng chung phòng khách và nhà vệ sinh, ban công cũng thông nhau, có thể đi vòng qua.
Từ bên trong vọng ra giọng nữ khẽ khàng: “Ai vậy?”
Tiếng dép lê vang lên gần hơn. Một cô gái mặc váy ngủ ren trắng phong cách công chúa bước ra, vừa thấy người đến là Lương Tiện Thanh thì ánh mắt lập tức tràn đầy khinh miệt và khinh thường.
“Cô đến phòng tụi tôi làm gì?”
Lương Tiện Thanh làm như không thấy thái độ khó chịu đó, cười nhã nhặn:
“Tôi quên mang chìa khóa. Có thể cho tôi đi qua ban công sang phòng mình không?”
“Đi thì cũng được…”
Cô gái khoanh tay, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống như thể một con thiên nga trắng cao ngạo đang đánh giá con vịt con xấu xí, khóe môi nhếch lên cười khinh bỉ.
“Chỉ là… giày của cô sạch chứ? Nhìn cũng biết là hàng rẻ tiền. Đừng có làm dơ sàn phòng tụi tôi.”
Lương Tiện Thanh ngước mắt nhìn cô gái đang tỏ vẻ bề trên đó hình như tên là Sở Doanh.
Ngày thường cô ta hay lấy chuyện nhà có điều kiện ra để lên mặt, luôn khinh thường những người như nguyên chủ con nhà nghèo, chẳng mấy khi quên mỉa mai vài câu.
Lương Tiện Thanh chỉ “Ờ” một tiếng, rồi đi thẳng ra ban công, lười đôi co với mấy kẻ tự cho mình là trung tâm vũ trụ.
Ánh mắt Sở Doanh dõi theo bóng lưng cô, liếc thấy mấy bộ đồ hàng hiệu mới mua treo trên ban công có thiết kế sang trọng, đường may tỉ mỉ.
Cô ta đắc ý nghĩ thầm: chắc Lương Tiện Thanh cả đời cũng chẳng mua nổi một cái, thậm chí chưa chắc đã từng thấy hàng xịn.
Rồi lại nhìn bộ đồ rẻ tiền trên người Lương Tiện Thanh tổng giá chắc không tới 200 nghìn càng khiến cô ta cười khẩy:
“Người với quần áo giống nhau, đều nghèo rớt mồng tơi.”
Lương Tiện Thanh như không nghe thấy, mắt không chớp lướt qua đống quần áo hiệu, về thẳng phòng mình.
Trong lòng thầm nghĩ: sau này tốt nhất nên tránh xa Sở Doanh, sợ ngu dốt dễ lây nhiễm.
Cô kéo rèm lại, không chờ thêm giây nào liền mở giao diện hệ thống.
[Điểm hảo cảm: 0]
[Điểm chán ghét: 35]
Xem ra hướng đi lần này đúng rồi, mức độ chán ghét của Việt Tư Ngôn đã tăng từ 20 lên 35.
Lương Tiện Thanh đóng hệ thống lại, mỉm cười hài lòng.
Nửa đêm, đúng 0 giờ.
Không có lệnh triệu hồi, giao diện hệ thống đột nhiên tự bật lên, treo lơ lửng giữa bóng tối dày đặc. Trên màn hình hiện dòng chữ đỏ rực thu hút ánh nhìn:
“Hệ thống phát hiện lỗi dữ liệu, đang tự động sửa chữa…”
Chỉ thấy màn hình lấp lóe như tuyết rơi, các con số nhảy loạn, đảo qua đảo lại.
Đột nhiên, điểm chán ghét biến thành 0, còn điểm hảo cảm lại nhảy lên 35.
Sau vài giây, màn hình xanh lam khôi phục lại bình thường. Các chỉ số quay về như ban đầu chán ghét: 35, hảo cảm: 0.
Chỉ còn lại một dòng chữ nhỏ mờ mờ lơ lửng giữa màn hình:
“Năng lượng không đủ, sửa chữa thất bại.”
Rồi nhanh chóng biến mất không dấu vết.