“Lại có mỹ nữ nhỏ nhào vào lòng cậu nha, tiểu tử cậu đúng là đào hoa quá chừng!”
Triệu Tử Hành thò đầu lại, vòng tay qua vai Việt Tư Ngôn, còn vỗ mạnh một cái, cười hì hì trêu chọc.
“Nhào vào lòng gì chứ?”
Việt Tư Ngôn hất tay Triệu Tử Hành ra khỏi vai, rồi còn phủi phủi áo mấy cái như thể sợ dính gì bẩn.
“Làm bộ làm tịch! Tôi nhìn thấy rõ rành rành còn giả ngơ!”
Triệu Tử Hành như đã quá quen với kiểu chán ghét của anh, vẫn cười nói:
“Cậu đúng là vừa mắc bệnh sạch sẽ, lại còn chọn người mà bệnh. Sao lúc nãy đẩy tôi ra, mà cô gái đó thì lại không?”
Việt Tư Ngôn lạnh lùng liếc anh một cái:
“Cậu là cố tình, còn cô ấy thì không.”
“Sao cậu biết cô ta không cố tình?”
Triệu Tử Hành nhướn mày, nhớ ra chuyện cũ, tiếp tục trêu chọc:
“Trước đây hoa khôi khoa sư phạm cũng cố ý ngã trước mặt cậu đấy, cậu quên rồi sao?”
Việt Tư Ngôn ra vẻ mơ hồ:
“Khi nào?”
Triệu Tử Hành: "…"
Đúng là đau lòng thay cho hoa khôi. Người ta khổ tâm bày trò như thế, vậy mà Việt Tư Ngôn đến để ý cũng không thèm để ý.
Thậm chí lúc cô ấy cố tình nghiêng người ngã về phía anh, Việt Tư Ngôn hoàn toàn không có ý định đỡ lấy còn né sang một bên như thể sợ dính phải thứ gì dơ bẩn.
Hoa khôi cuối cùng phải tự vịn vào tường bên cạnh mới không ngã sõng soài.
Triệu Tử Hành đến giờ vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt sững sờ của cô ấy lúc đó mắt mở to, không thể tin nổi nhìn theo bóng lưng Việt Tư Ngôn rời đi dứt khoát.
Anh ta lắc đầu, nhìn Việt Tư Ngôn bằng ánh mắt hận không thể rèn sắt thành thép.
Thật là không biết ga lăng là gì cả, không hiểu tâm ý con gái tí nào.
Không rõ là do quá đơn thuần, hay là... quá đơ. Nói chung trong chuyện tình cảm thì dốt đặc cán mai.
“Cô gái vừa rồi là ai thế?”
Triệu Tử Hành hỏi với vẻ mặt không mấy thiện ý:
“Sao lần này cậu không né? Lỡ như cô ta cũng giả vờ yếu ớt để tiếp cận cậu thì sao?”
“Không phải giả vờ.”
Việt Tư Ngôn ánh mắt vẫn bình thản, giọng điệu tự nhiên:
“Cô ấy thật sự yếu.”
Anh nhớ lại cảnh mấy ngày trước khi tình cờ gặp cô trong phòng y tế.
Hôm đó, trong phòng không có ai. Bác sĩ y tế ra ngoài lấy thuốc, bảo anh ở lại đợi một lát.
Cửa sổ khép hờ, gió lùa vào nâng tấm rèm trắng lên, để lộ một thân hình gầy gò co ro nằm trên giường.
Cô gái ấy mặt mày tái nhợt, nằm cuộn tròn, người khẽ run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán. Khóe mắt hoe đỏ, vẫn còn ươn ướt nước mắt, nhưng mắt lại nhắm nghiền... trông như đang ngủ rất không yên.
Cô nắm chặt mép chăn, rút người vào trong như thể đang thấy lạnh, lông mày khẽ nhíu lại.
Việt Tư Ngôn quay đầu nhìn cửa sổ, bước đến khép lại, rồi nhẹ nhàng rời đi còn đóng cửa phòng thật khẽ.