Sau Khi Cả Năm Nam Chính Cùng Tỏ Tình, Cô Bỏ Trốn

Chương 7.2

Cây bút linh hoạt xoay giữa các ngón tay anh, từ ngón trỏ và ngón giữa chuyển sang ngón giữa và áp út, rồi lại quay về mềm mại mà tự nhiên như một điệu múa nhỏ.

Lương Tiện Thanh bắt chước theo, chậm rãi tìm lại cảm giác quen thuộc. Nhưng cứ mỗi lần xoay, bút lại lật nghiêng đầu này dài, đầu kia ngắn, không cân xứng.

“Dùng cây này đi. Cây của em trọng tâm lệch quá.” Việt Tư Ngôn đưa cô cây bút của mình.

Lương Tiện Thanh hơi bất ngờ liếc nhìn anh, rồi cầm lấy thử... lần này, cô xoay thành công!

“Quả nhiên, vẫn là bút của anh dùng sướиɠ nhất. Hèn chi nãy giờ tôi xoay mãi không được, hóa ra là do cây bút!”

Việt Tư Ngôn: "…"

Chắc không chỉ tại bút thôi đâu.

Anh nhìn cô gái đang vui vẻ cười rạng rỡ như vừa giành được chiến thắng to lớn, bỗng cảm thấy có chút buồn cười.

Cô ấy dễ hài lòng thật.

Lương Tiện Thanh thì đúng là đang rất vui. Cô cảm giác như được quay lại thời học sinh có chút hồn nhiên, có chút ngây ngô.

Nhưng cô chưa quên mục đích chính cô đến là để tăng chỉ số "chán ghét" của Việt Tư Ngôn với mình. Hình tượng “hoa nhỏ thuần khiết” của cô không thể bỏ được.

Cô thu lại nụ cười rực rỡ, cúi đầu, nhẹ nhàng nói:

“Cảm ơn anh. Anh tốt với tôi quá.”

Việt Tư Ngôn có vẻ sững lại một chút, rồi không đáp lời, tiếp tục nghe giảng.

Lương Tiện Thanh thì vừa xoay bút tiếp, vừa lơ đãng nghe giáo sư giảng về lịch sử điện ảnh.

Cuối cùng chuông tan học vang lên.

Cô vừa thu dọn túi bút, vừa tiện tay nhét luôn cả bút của Việt Tư Ngôn vào. Ánh mắt liếc qua quan sát anh chuẩn bị rời đi, cô cũng bước nhanh theo sau.

Mọi người vừa tan học đã tản ra rất nhanh, chỉ còn vài người chậm rãi đi phía sau, trong đó có hai người họ.

Một người vội vã từ phía trước chạy tới, suýt nữa đâm sầm vào Lương Tiện Thanh.

Theo phản xạ, cô định tránh, nhưng rồi như nghĩ ra điều gì đó, lại đứng yên để mặc mình bị đâm phải.

Cô nghiêng người, mềm nhũn ngã vào lòng Việt Tư Ngôn, dáng vẻ yếu ớt mong manh vô cùng.

Khuôn mặt nhỏ áp sát vào ngực anh, cô ngẩng đầu, đôi mắt long lanh bối rối nhìn lên, yếu đuối thỏ thẻ:

“Em yếu đuối quá đi...”

Việt Tư Ngôn cúi xuống nhìn cô gái nhỏ, làn tóc đen nhánh khiến khuôn mặt càng thêm trắng mịn. Anh chậm rãi nói:

“Thấy lúc nãy em xoay bút cũng khỏe lắm mà.”

Lương Tiện Thanh: "…"

“Bình thường tôi yếu thiệt mà… Lúc nãy là tai nạn thôi, anh đừng trách tôi nhé?”

Việt Tư Ngôn lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách:

“Không đâu.”

Lương Tiện Thanh tranh thủ tiếp lời, giọng yếu ớt:

“May mà có anh, không thì tôi té đau rồi.”

Việt Tư Ngôn liếc nhìn vết nhăn trên áo do cô bấu vào, ánh mắt khẽ dao động:

“Lần sau nhớ cẩn thận.”

“Dạ, lần sau tôi sẽ chú ý.” Cô ngoan ngoãn gật đầu.

“À, tôi tên là Lương Tiện Thanh.”

Cô cố tình nói thêm một câu, ít nhất để anh nhớ được tên cô, tiện cho việc… chán ghét chính xác hơn.

Việt Tư Ngôn liếc cô, giọng hơi lạ lẫm:

“Tôi biết.”

Cô gật đầu hài lòng. Vậy là anh nhớ rồi, tốt quá.

“Để cảm ơn anh, tối nay tôi mời anh ăn ở căn tin nha.” Lương Tiện Thanh chủ động lên tiếng.

Dù biết chắc anh sẽ từ chối, nhưng mở lời mời thế này cũng có thể kiếm thêm chút điểm “bị ghét”.

“Không cần đâu, tôi còn có việc.” Việt Tư Ngôn nhìn đồng hồ, như dự đoán, từ chối luôn.

Lương Tiện Thanh cúi đầu, vẻ mặt như vừa thất vọng lại cố nở nụ cười gượng:

“Vậy… khi nào anh rảnh, hẵng hay. Hôm nay thật sự cảm ơn anh.”

Hai người sóng vai bước xuống cầu thang. Việt Tư Ngôn liếc nhìn cô gái bên cạnh đang im lặng cúi đầu đi, không nói thêm lời nào trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó gọi tên.

Còn Lương Tiện Thanh thì vừa đi vừa thầm nghĩ: "Hôm nay mình tăng được bao nhiêu điểm ghét nhỉ? Nghĩ đến thôi cũng thấy phấn khích rồi!”