Sau Khi Cả Năm Nam Chính Cùng Tỏ Tình, Cô Bỏ Trốn

Chương 7.1

"Năm 1927, bộ phim có âm thanh đầu tiên trên thế giới The Jazz Singer chính thức ra mắt. Nam chính vô tình buột miệng nói hai câu thoại trong khi quay và bất ngờ được ghi lại. Dù chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, nhưng khoảnh khắc ấy đã đánh dấu bước ngoặt mở ra kỷ nguyên điện ảnh mới…"

Buổi chiều, khoảng 2 giờ rưỡi. Nắng xiên qua khung cửa sổ, bóng cây đung đưa, tiếng ve kêu râm ran không dứt.

Trong lớp học, Lương Tiện Thanh là người ngồi ở bàn đầu tiên gần cửa sổ, cô chống cằm, cố gắng giữ tỉnh táo để không ngủ gật ngay trước mặt giảng viên.

Sáng nay cô dậy từ chưa tới 6 giờ, vì còn phải đi làm ca sớm ở quán cà phê. Nếu không phải vì thiếu tiền đến mức không thể không đi làm thêm, cô đã bỏ từ lâu rồi vì công việc vừa cực nhọc, mà tiền kiếm được cũng chẳng đáng là bao.

Cô nén một cái ngáp, quay đầu sang người ngồi bên cạnh.

Việt Tư Ngôn ngồi rất nghiêm chỉnh, lưng thẳng tắp, đang cúi đầu xem tài liệu về phân tích và thưởng thức phim ảnh. Thi thoảng anh lại ghi chép vài dòng, ánh mắt tập trung đến đáng nể.

Sáng nay lúc vào lớp, cô đã chào anh một tiếng. Anh cũng đáp lại, lịch sự mà xa cách: “Chào em.”

Nhìn vẻ ngơ ngác trong mắt anh lúc ấy, chắc là anh chẳng nhớ nổi tên cô, cũng không nhận ra cô chính là người hay làm tạp vụ ở phòng sinh hoạt.

Lương Tiện Thanh nghiêng người lại gần anh hơn một chút, khẽ nói:

“Chăm chỉ dữ ha.”

Anh dừng bút, quay đầu nhìn cô.

Cô gái bên cạnh đang chống cằm nghiêng đầu nhìn anh, nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt trong veo giống như một nụ tường vi trắng vừa mới hé nở.

“Ừm.”

Việt Tư Ngôn chỉ nhìn cô một cái rồi quay đi, tiếp tục nhìn lên màn chiếu thay vì viết tiếp ghi chú.

Ngón tay dài, thon của anh khẽ xoay cây bút lông màu đen một cách thuần thục, như thể đó là thói quen mỗi khi cần suy nghĩ.

Lương Tiện Thanh nhìn đến phát ngứa cả tay. Hồi còn đi học, cô cũng thường xoay bút để gϊếŧ thời gian trong những giờ học buồn chán.

Nhưng từ khi đi làm, cô hiếm khi có cơ hội đó nữa.

Dù thi thoảng vẫn dùng bút, nhưng cảm giác nhàn nhã như thời học sinh thì chẳng còn.

Cô cầm một cây bút lên, kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, nhưng chưa xoay được một vòng thì cạch... bút đã rơi xuống bàn.

Lâu rồi không tập, ngón tay cứng đờ hết cả.

Cô nhặt lên, xoay lại, lại rơi.

Lại nhặt lên, lại rơi.

Lương Tiện Thanh bướng bỉnh, bĩu môi. Không thể thua một cây bút được. Cô kẹp chặt bút, cố gắng xoay mạnh tay và lần này, bút không rơi xuống bàn nữa... mà bay thẳng vào mặt Việt Tư Ngôn.

Lương Tiện Thanh: "..."

Cây bút này bị phản rồi à, không chịu nghe lời nữa sao?

Không khí trong khoảnh khắc như đông cứng lại. Việt Tư Ngôn hơi nhíu mày, nhặt bút lên đưa lại cho cô:

“Bút của em.”

Giọng nói thấp hơn thường ngày một chút.

Lương Tiện Thanh vừa xấu hổ vừa luống cuống:

“Thật xin lỗi! Anh không sao chứ? Có bị đau không?”

Cô vội vàng nghiêng người tới gần, tay đỡ lấy mặt anh, cố xem kỹ xem có làm anh bị thương không.

Bàn tay mềm mại cùng hương thơm nhè nhẹ khiến Việt Tư Ngôn theo bản năng lui lại, nhẹ nhàng đẩy tay cô ra và quay mặt đi:

“Không sao đâu.”

“Vậy thì tốt quá.” Lương Tiện Thanh thở phào nhẹ nhõm.

Dù mục tiêu của cô là khiến anh chán ghét mình, nhưng cũng không đến mức phải tấn công thể xác người ta vì như vậy quá mất điểm rồi.

Dù có muốn tạo ấn tượng xấu, cũng phải làm theo cách thông minh, thanh lịch một chút.

Cô cẩn thận cầm lại bút, lần này giữ khoảng cách xa hơn nhiều, không dám xoay mạnh tay nữa. Thấy bút không còn bay loạn, cô lại tiếp tục thử xoay, dù vẫn xoay không thành công.

“Bút không phải xoay như thế đâu.” Có vẻ Việt Tư Ngôn không chịu nổi nữa, cuối cùng lên tiếng.

Anh làm mẫu một lần, động tác chậm rãi: “Chậm thôi, thả lỏng tay, đừng dùng quá nhiều lực.”