Nhan Tùng Tuyết tự xưng là “nữ hoàng hóng hớt”, lang thang trên mạng đã nhiều năm, không chỉ giới showbiz nắm trong lòng bàn tay mà cả những chuyện tình cảm lắt léo trong trường cô cũng biết hết.
Lương Tiện Thanh thầm nghĩ, cô đúng là ngốc mới quên mất cô nàng này. Nếu muốn hiểu rõ Việt Tư Ngôn, bắt đầu từ Nhan Tùng Tuyết là cách nhanh nhất.
Cô hỏi tiếp: “Hoa khôi là ai?”
Nhan Tùng Tuyết trợn mắt nhìn cô: “Trời đất, vậy mà cậu cũng không biết à? Là Thư Nhiên của khoa Văn tụi mình đó! Đây này, tôi cho cậu xem.”
Nhan Tùng Tuyết bấm vài cái trên điện thoại, nhanh chóng tìm được trang Weibo của Thư Nhiên, đưa ảnh cho cô xem.
Trong ảnh, cô gái với đôi mắt long lanh như nước thu, ánh nhìn dịu dàng, môi khẽ mím, tay khẽ vuốt mái tóc dài bị gió thổi rối về sau tai. Nụ cười e ấp, mềm mại, toát lên vẻ trong sáng và yếu đuối đặc trưng của những thiếu nữ tuổi đôi mươi.
Phải công nhận, cô gái này quả thực xứng đáng với danh hiệu “hoa khôi của khoa”.
Lương Tiện Thanh hơi nghiêng đầu, thầm nghĩ, trai trẻ bây giờ không phải đều thích kiểu con gái nhẹ nhàng, nữ tính như thế này sao?
“Trông xinh thật đấy. Sao Việt Tư Ngôn lại từ chối nhỉ?” Cô hỏi.
“Xinh đẹp thì làm được gì, người ta không thích thì cũng thế thôi. Với lại bây giờ ai còn mê kiểu tiểu bạch thỏ nữa, thời của các chị đại lên ngôi rồi!” Nhan Tùng Tuyết vừa phân tích vừa lia ngón tay thả loạt bình luận.
[Tạo hình này xinh muốn xỉu luôn á!!!]
[Bà xã của tôi thật bảnh!!]
[Chị ơi lấy em đi!!!]
Lương Tiện Thanh: “…”
Sau một tràng bình luận đầy phấn khích, Nhan Tùng Tuyết chợt quay đầu nhìn cô, như vừa phát hiện ra chuyện động trời: “Khoan đã! Không lẽ cậu cũng thích Việt Tư Ngôn hả?”
“Gặp có mấy lần thôi, cậu nghĩ có khả năng không?”
Lương Tiện Thanh nhún vai. Hôm nay mới là lần đầu tiên cô gặp anh ta, còn chưa đến mức vừa gặp đã say. Dù gì cô cũng đâu phải chưa từng thấy trai đẹp.
Chẳng qua cảm thấy người này… cũng được đấy. Trông thì lạnh lùng mà lại hay giúp đỡ người khác, thật biết quan tâm.
Nhan Tùng Tuyết cụp mắt, có vẻ hơi hụt hẫng: “Ờ ha, mỗi ngày cậu bận làm thêm còn không hết thời gian, lấy đâu ra tâm trí yêu đương.”
“Cơ mà cậu không thích cũng tốt, Việt Tư Ngôn nổi tiếng là khó theo đuổi lắm đấy. Hoa khôi của khoa còn bị anh ta thẳng thừng từ chối, nghe nói bị kéo đen luôn rồi.”
Nhan Tùng Tuyết lắc đầu tiếc rẻ. “Hoa cao lãnh” như anh ta, chỉ nên nhìn từ xa thôi, chứ đừng dại mà mơ với tới.
Chán ghét?
Lương Tiện Thanh lập tức nhạy bén bắt lấy từ khóa này.
Chủ động theo đuổi mà bị ghét sao?
Cô khẽ cong môi, trong đầu đã bắt đầu nghĩ đến đủ chiêu trò.
Vết xe đổ của người đi trước chính là bài học quý giá cho người đi sau. Yên tâm đi, cô nhất định sẽ “học tập thật tốt”, rồi “tái hiện thật chuẩn xác”.
“Cô hoa khôi đó cụ thể đã làm gì khiến anh ta chán ghét vậy?”
Lương Tiện Thanh giờ đây như kẻ khát kiến thức, háo hức muốn tiếp cận thất bại để rút kinh nghiệm.
“Cũng chẳng ai biết rõ…”
Nhan Tùng Tuyết nói tiếp: “Chỉ biết là cô ấy hay tới tìm Việt Tư Ngôn, hình như lúc tỏ tình thì khiến anh ta nổi giận, rồi bị kéo đen luôn.”
Nhan Tùng Tuyết thở dài: “Anh ta đúng là chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Nghe nói sau đó Thư Nhiên buồn quá, về phòng khóc một trận đã đời luôn ấy.”
Con trai đúng là loài sinh vật khó hiểu, người ta chủ động một chút thì lại chán, ngược lại, kiểu lạnh lùng, khó với tới thì lại khiến họ tò mò, thích thú.
Nhan Tùng Tuyết nói tiếp: “Mặc dù lạnh lùng là thế, nhưng Việt Tư Ngôn tính tình cũng không đến nỗi. Chưa từng thấy anh ấy cáu gắt với ai bao giờ. Vậy mà lần đó lại phản ứng mạnh như vậy, không biết Thư Nhiên đυ.ng trúng điểm gì của anh ta rồi.”
Lương Tiện Thanh trầm ngâm.
Vậy là… Việt Tư Ngôn có thể rất ghét những cô gái kiểu tiểu bạch thỏ thanh thuần, hoặc đơn giản là không thích ai chủ động theo đuổi mình?
Hoặc cũng có thể… cả hai.
Không sao, thế thì càng tốt! Vì cô vừa vặn… đáp ứng đủ cả hai yêu cầu ấy.
Chủ động à? Tiểu bạch hoa à? Ai chẳng biết diễn.
Huống chi, nguyên chủ vốn đã mang gương mặt nhỏ nhắn, yếu ớt, chẳng khác nào tiểu bạch hoa trời sinh rồi còn gì!
Và chẳng mấy chốc, cơ hội cho cô “ra tay” cuối cùng cũng đến.
Lần thứ hai cô gặp lại Việt Tư Ngôn là trong một buổi học tự chọn: “Giới thiệu và phân tích điện ảnh hiện đại”. Đây là lớp tự chọn nổi tiếng dễ qua, nên người đăng ký rất đông, phòng học gần như kín chỗ, chỉ còn trống vài hàng ghế đầu.
Đặc biệt, hàng ghế chính giữa bàn đầu tiên là nơi “tử địa”, không ai dám ngồi, trừ phi đến muộn hoặc hết chỗ.
Mọi khi, Lương Tiện Thanh chắc chắn sẽ tránh xa vị trí ấy. Nhưng hôm nay, cô lại đi thẳng đến đó, ngồi xuống, nghiêng đầu sang bên cạnh, nở nụ cười ngọt ngào đến cong cả khóe mắt.
“Chào anh, Việt Tư Ngôn. Lại gặp nhau rồi.”