Sau Khi Cả Năm Nam Chính Cùng Tỏ Tình, Cô Bỏ Trốn

Chương 9.2

Anh ấy đúng là rất khiêm tốn.

Nghe nói từ lúc nhập học, Việt Tư Ngôn đã luôn là người đứng đầu toàn khoa. Đến năm hai, anh còn được giáo sư đích thân chọn vào phòng thí nghiệm trọng điểm của trường, nơi toàn thạc sĩ, tiến sĩ và anh là sinh viên chính quy duy nhất.

“Tôi thấy anh giỏi thật đấy. Trước kia thành tích Lý và Hóa của tôi không tốt, thường xuyên bị thầy cô phê bình, nên tôi cực kỳ ngưỡng mộ mấy người giỏi tự nhiên như anh.”

Lương Tiện Thanh vừa nói vừa cúi đầu, như thể bất chợt nhớ đến điều gì buồn bã, vẻ mặt thoáng buồn rầu.

“Mỗi người đều có sở trường riêng. Văn học cũng rất hay, không cần phải ngưỡng mộ,” Việt Tư Ngôn vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như thường, nhưng giọng nói lại nghiêm túc, mang theo chút an ủi chân thành.

“Thật sao? Anh sẽ không thấy tôi... ngốc lắm à?” Cô tiếp tục vờ vĩnh, giả ngốc giả ngây, đóng vai một nữ sinh nhỏ bé ngưỡng mộ anh đến mức ngơ ngẩn.

Dù thật ra, cô học tự nhiên hoàn toàn không tệ, từng đoạt giải nhất thi học sinh giỏi cấp quốc gia.

Việt Tư Ngôn cụp mắt nhìn cô: “Không đâu.”

Lương Tiện Thanh có thể nhận ra, câu nói này không phải cho có.

Sự giáo dưỡng của Việt Tư Ngôn như đã khắc sâu vào tận xương cốt. Dù lạnh lùng, anh không hề kiêu ngạo hay tự mãn cũng không có bất kỳ chút thái độ coi thường nào.

“Anh thật tốt, hoàn toàn không giống với người khác.”

Lương Tiện Thanh khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng rực, lấp lánh ánh nhìn đầy ẩn ý.

Ánh mắt hai người chạm nhau. Ánh mắt Việt Tư Ngôn trông như gió xuân ôn hoà, nhưng chính anh lại là người dời mắt trước.

“Em đến thư viện không phải để đọc sách à?” Anh hỏi, giọng nhẹ nhàng mà ý nghĩa thì rõ ràng.

Ý anh: cô đến đây chỉ để nói chuyện phiếm, không chịu học hành nghiêm túc.

Lương Tiện Thanh giả vờ ngây ngô không hiểu ẩn ý, thẳng thắn đáp: “Có chứ! Tôi cũng muốn học tập như anh, chuyên tâm nâng cao chuyên ngành của mình!”

Nói xong còn làm ra vẻ nghiêm túc, lôi ra cuốn sách cô vừa tiện tay mượn trước đó.

Vừa nhìn thấy bìa sách, mặt cô lập tức cứng đờ. Cô vội vàng lật ngược cuốn sách lại, che tên sách đi.

Sao thư viện lại có loại sách thế này chứ? Thật đúng là... phá hỏng hình tượng mất thôi!

Rõ ràng lúc đó cô chỉ tiện tay lấy một quyển gần nhất để che mặt ngủ, ai ngờ lại cầm đúng cái này.

Thấy hành động khác thường của cô, Việt Tư Ngôn mở miệng:

“Sao vậy?”

“Không có gì... Tôi hơi khát, tôi đi lấy nước uống.”

Lương Tiện Thanh vội đẩy cuốn sách ra xa góc bàn, giả vờ như chưa có chuyện gì, xách ly nước rồi nhanh chóng rời khỏi phòng đọc.

Ra đến khu vực lấy nước, cô mới nhẹ nhàng thở phào may là chưa bị anh nhìn thấy tên sách, không thì hình tượng thiếu nữ thanh thuần cô gắng xây dựng coi như tan tành.

Cô tranh thủ mở điện thoại, mới thấy tin nhắn từ Nhan Tùng Tuyết gửi cách đây 5 phút:

“Thanh Thanh, lớp sắp bắt đầu rồi đó. Sao cậu còn chưa đến? Hôm nay là buổi bình chọn học bổng mà, chẳng phải cậu phải lên phát biểu à?”

Bình chọn? Phát biểu?

Hình như là có chuyện đó thật...

Trước đây nguyên chủ từng nộp đơn xin học bổng trợ cấp khó khăn của trường. Nhưng số lượng học bổng có hạn, ngoài việc giáo viên kiểm tra hồ sơ, còn cần toàn lớp dân chủ bỏ phiếu, ai điểm cao hơn sẽ được chọn.

Nói là “phát biểu”, thực chất là lên đó kể khổ để lấy lòng thương cảm, vạch trần hoàn cảnh gia đình nghèo khó ra sao, cần tiền thế nào càng cảm động càng dễ được chọn.

Với tính cách hướng nội, nhút nhát và lòng tự trọng mạnh của nguyên chủ, việc này thực sự khó khăn vô cùng.

Nhưng cuối cùng, nguyên chủ vẫn cắn răng bước lên bục.

Dù sao thì... 3.000 tệ học bổng là đủ cho nguyên chủ trang trải sinh hoạt nửa năm. Nếu xin được, bà ngoại cô ấy sẽ bớt cực nhọc hơn.

“Tôi đến ngay.”

Sau khi nhắn lại, Lương Tiện Thanh đóng van nước, xoay người bước nhanh quay về phòng đọc.

Mấy ngàn tệ trước đây với cô chẳng đáng là gì, nhưng bây giờ thì khác rồi.

Ngay cả cơm cũng ăn không nổi, thì sĩ diện có đáng mấy đồng?

Khi quay lại chỗ ngồi, cô bất ngờ phát hiện Việt Tư Ngôn đang cầm một cuốn sách bìa màu sắc sặc sỡ, hoàn toàn không hợp khí chất của anh.

Tên sách: [Nam thần lạnh lùng nhẹ nhàng cưng chiều: Một đêm hôn em 99 lần.]

“Cuốn này khi nãy em ra ngoài thì có bạn nào đi ngang làm rơi xuống đất.”

Việt Tư Ngôn nhìn thấy cô trở lại, thản nhiên đưa cuốn sách về phía cô, bìa sách chói lọi hắt ánh lên mặt cô.

Trên bìa, nam chính cởi phanh sơ mi, bá đạo đè nữ chính lên giường hôn mãnh liệt, nữ chính giãy giụa giả bộ kháng cự mà ánh mắt vẫn say mê. Cảnh tượng... vô cùng sống động.

Lương Tiện Thanh: "..."

Cô nhận lại cuốn sách, giả vờ như không nhìn thấy bìa và tiêu đề đầy “gợi cảm” kia, bình tĩnh vặn nắp ly uống nước:

“Không hiểu sao vẫn khát thế nhỉ, tôi uống tí nước đã.”

Trong lòng cô vẫn nuôi một tia ảo tưởng.

Cái tên sách dài loằng ngoằng, rực rỡ như vậy... biết đâu anh không đọc kỹ?

“Đây là lĩnh vực chuyên môn em đang nghiên cứu à?”

Giọng nói trầm ấm của Việt Tư Ngôn vang lên bên tai, như lông vũ nhẹ nhàng khẽ lướt qua tim, làm cả người cô tê tê dại dại.

Lương Tiện Thanh đang uống nước, suýt nữa thì sặc: “Khụ khụ khụ…”

Sự thật chứng minh thị lực Việt Tư Ngôn rất tốt.

“Không phải đâu, anh hiểu lầm rồi… khụ… cuốn này tôi tiện tay lấy thôi, tôi còn chưa đọc nữa mà.”

Cô vội vàng giải thích, cố gắng cứu vớt hình tượng “thiếu nữ ngây thơ trong sáng”.

Việt Tư Ngôn nhìn cô nhét sách vội vào balo, bình thản hỏi:

“Vậy em định mang về nghiên cứu kỹ hơn?”

Lương Tiện Thanh: "..."

Cô chỉ là đang vội! Không đi thì muộn mất buổi bình chọn!

“Tôi còn có việc phải đi trước, lần sau lại nói chuyện nha.”

Lương Tiện Thanh nhìn đồng hồ, chào vội rồi xách balo chạy nhanh ra khỏi phòng đọc.

Việt Tư Ngôn nhìn theo bóng lưng cô chạy như trốn chạy, khoé môi khẽ cong, một nụ cười nhẹ như gió thoảng lướt qua... dịu dàng đến mức chính anh cũng chẳng nhận ra.