Sau Khi Cả Năm Nam Chính Cùng Tỏ Tình, Cô Bỏ Trốn

Chương 5.2

Cô bắt đầu hoang mang. Tiếng Pháp thì cô không biết, còn người Pháp nói tiếng Anh lại không nghe lọt tai. Nhưng đâu thể làm bừa, người nước ngoài nghe nói rất dễ dị ứng, lỡ xảy ra chuyện gì thì cô gánh không nổi.

Mà đuổi khách cũng không được, để chị Từng Dao thấy là lại mang chuyện mách cửa hàng trưởng, rồi cô bị mắng té tát.

Tiểu Bạch đứng ở quầy thu ngân, đi qua đi lại rối như gà mắc tóc. Mặt đỏ bừng, không biết phải làm sao, chỉ muốn gọi ngay cho cửa hàng trưởng nhờ cứu viện.

Nhưng đúng lúc ấy, tiếng chuông gió trên cửa lại vang lên liên tục.

Một nhóm khách mới lại bước vào.

Như thể chưa đủ loạn, giờ lại càng đông hơn. Quán nhỏ bỗng chốc trở nên náo nhiệt, tiếng ồn ào mỗi lúc một lớn. Hàng dài vẫn không nhúc nhích, khiến khách phía sau bắt đầu sốt ruột.

“Có ai phục vụ không vậy?”

“Mau lên, tôi còn có việc!”

“Sao lâu quá vậy trời?”

Từng Dao đứng một bên, không bỏ lỡ cơ hội thêm dầu vào lửa: “Còn không mau đi kiểm đơn? Cô đứng đực ra đó làm gì?”

Tiểu Bạch tức lắm, trừng mắt nhìn lại: “Giỏi thì chị ra mà làm!”

Từng Dao khoanh tay: “Kiểm đơn là việc của cô, không phải của tôi. Làm không xong thì chờ bị đuổi việc đi! Cửa hàng trưởng về tôi sẽ báo lại y như vậy.”

Nói xong, chị ta còn nhếch miệng cười đầy đắc ý.

“Chị…” Tiểu Bạch nghẹn họng, gần như muốn xé áo bỏ đi. Không làm nữa cũng được, nhưng trước khi đi phải mắng cho người đàn bà này một trận!

Đúng lúc ấy, Lương Tiện Thanh vừa đổ rác về tới, liền thấy quán đông nghẹt, xếp hàng dài nhưng lại chẳng có ai được phục vụ.

Cô bước nhanh đến hỏi: “Tiểu Bạch, có chuyện gì vậy?”

Tiểu Bạch chẳng kỳ vọng gì ở cô, chỉ hy vọng cửa hàng trưởng nhanh chóng quay lại giải vây.

Nghe xong mọi chuyện, Lương Tiện Thanh gật đầu, tỏ ra đã hiểu.

Chỉ thấy cô quay sang trò chuyện một lúc với cô gái tóc vàng, rất tự nhiên và thoải mái. Nói xong, cô quay lại, thản nhiên bảo:

“Khách này gọi một ly caramel macchiato size lớn, thêm sữa yến mạch, đường nhiều, đá ít.”

“Hả?”

Tiểu Bạch tròn mắt nhìn cô, còn chưa kịp tiêu hóa hết.

Lương Tiện Thanh nhẹ giọng thúc: “Sững người làm gì, mau xuống đơn đi, phía sau còn cả đống người đang chờ.”

“Ờ… được, chị làm ngay!”

Tiểu Bạch hoàn hồn lại, lúc này không còn thời gian nghĩ ngợi nhiều, phải lo tiếp mấy vị khách nước ngoài cho xong rồi tính sau. Cô vội vàng cúi đầu thao tác trên máy.

Lương Tiện Thanh quay sang dùng tiếng Pháp nói với cô gái tóc vàng, bảo cô ấy chờ một chút.

Cô gái tóc vàng đã sớm tròn mắt ngạc nhiên nhìn cô: “Cô biết nói tiếng Pháp sao?”

“Biết một chút, tôi từng ở Paris một thời gian.” Lương Tiện Thanh khẽ gật đầu, mỉm cười đáp.

“Cô phát âm rất chuẩn đấy.” Cô gái tóc vàng không tiếc lời khen, trong ánh mắt là sự tán thưởng và ngưỡng mộ rõ rệt.

Với cô ấy, giữa một đất nước xa lạ mà nghe thấy tiếng mẹ đẻ, cảm giác vô cùng thân thuộc, huống hồ tiếng Pháp của Lương Tiện Thanh còn lưu loát, tự nhiên đến mức khiến người ta kinh ngạc.

“Tôi là Emma, rất vui được biết cô. Hy vọng lần sau cô sẽ quay lại Paris chơi.” Cô gái tóc vàng nhiệt tình mời.

Lương Tiện Thanh chỉ mỉm cười nhạt: “Nếu có dịp, tôi nhất định sẽ tới.”

Trong lòng lại thầm nhủ, giờ ăn còn chưa no, lấy đâu tiền mà sang tận Paris.