Sau Khi Cả Năm Nam Chính Cùng Tỏ Tình, Cô Bỏ Trốn

Chương 5.1

Chiều hè rực nắng, ánh mặt trời chiếu xuyên qua ô cửa kính lớn, ánh lên mặt sàn bóng loáng. Trong tiệm cà phê văng vẳng tiếng nhạc nhẹ nhàng bằng tiếng Anh, bầu không khí thư giãn và thoải mái lan tỏa khắp nơi.

Ngoại trừ khu vực quầy pha chế.

Tiểu Bạch cảm thấy không khí nơi đó có chút khác thường, cô kéo Lương Tiện Thanh đến chỗ thu ngân, hạ giọng thì thầm: “Chị Từng Dao sao mặt mày khó coi thế, ai lại chọc giận chị ta à?”

Lương Tiện Thanh làm bộ không có liên quan đến mình, thản nhiên nói: “Biết đâu được.”

Tiểu Bạch chẹp miệng: “Chị ta mỗi ngày tâm trạng đều thất thường, không chừng lại kiếm chuyện với em. Không bị mắng à?”

Lương Tiện Thanh lắc đầu: “Không có.”

Chị Từng Dao lúc nãy còn cuống cuồng chỉnh trang lại lớp trang điểm, còn không kịp tìm người gây sự, làm gì có thời gian để ý đến cô.

Thấy hai người đang thì thầm to nhỏ, ánh mắt sắc như dao của Từng Dao đã lia sang, giọng điệu khó chịu vang lên: “Các cô rảnh lắm à? Vào đây làm việc hay tám chuyện?”

Tiểu Bạch trợn mắt, nhưng ngoài mặt vẫn giữ im lặng. Cô thầm nghĩ, ngay cả máy móc cũng cần nghỉ ngơi lấy sức, bọn cô mới vừa hết giờ cao điểm, khách đã vãn, muốn cô làm gì?

“Hiện tại có khách đâu mà.” Tiểu Bạch nhún vai, không kiên nhẫn nói.

Từng Dao lại giở giọng bề trên: “Không có khách không có nghĩa là được ngồi chơi. Dọn bàn dọn ghế xong chưa? Đã quét sàn chưa?”

Cô chỉ tay về phía Lương Tiện Thanh: “Thùng rác đầy rồi, không thấy à? Mau đi đổ ngay!”

Lương Tiện Thanh “Ờ” một tiếng, chậm rãi nhấc túi rác lên, trước khi đi còn cố ý chắn ngang trước mặt Từng Dao, nhẹ nhàng nói: “Tránh một chút nào… rác đấy.”

Từng Dao tức nghẹn họng, trong lòng nghi ngờ: sao nghe như đang chửi mình thế nhỉ?

Tiểu Bạch cố nén cười, khẽ khúc khích một tiếng, liền bị Từng Dao liếc sắc lẹm như dao: “Còn cô, đi lau sạch máy pha cà phê và quầy bar cho tôi!”

Tiểu Bạch bĩu môi nhưng vẫn miễn cưỡng đi làm.

Chưa lau được bao lâu thì chuông gió trên cửa kêu leng keng.

Một nhóm người nước ngoài cao lớn bước vào quán.

Lúc nãy còn nói không có khách, giờ đã tới hẳn một đoàn lớn, lại còn là khách nước ngoài!

Tiểu Bạch âm thầm mắng trong bụng: đúng là miệng quạ của Từng Dao, nói đâu trúng đó!

Tuy hơi rối trí nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh. Gặp khách nước ngoài là chuyện chẳng dễ dàng gì. Mỗi lần như vậy đều phải là quản lý đích thân ra tiếp, vì yêu cầu của họ thường khá phức tạp. Nhưng hôm nay cửa hàng trưởng lại không có mặt, chỉ còn lại ba người: cô, Lương Tiện Thanh và Từng Dao.

Tiểu Bạch nhìn sang Từng Dao – người này vẫn đứng khoanh tay dựa vào máy pha cà phê, bộ dạng như thể đang hóng drama, chẳng có ý định giúp đỡ gì.

Lương Tiện Thanh thì vừa ra ngoài đổ rác. Dù cô có ở đây, chưa chắc cũng giúp được gì, vì kinh nghiệm cũng chẳng hơn cô là bao.

Tiểu Bạch bất đắc dĩ chỉ đành tự mình ra trận.

Cô hít một hơi thật sâu, đeo lên gương mặt nụ cười tiêu chuẩn của ngành dịch vụ, rồi tiến đến vị khách nữ tóc vàng mắt xanh đang đứng đầu hàng: “Hello, what would you like to drink?”

Cô nàng tóc vàng cười rạng rỡ với cô, sau đó liến thoắng trả lời: “Bonjour, je mande un café, moins de glace…”

Tiểu Bạch đứng đơ người, vẻ mặt mờ mịt.

Chết thật… đây đâu phải tiếng Anh… hình như là… tiếng Pháp?

Cô nhanh chóng cắt lời: “Can you speak English?”

Lương Tiện Thanh chẳng ngại ngùng gì, mặt dày hỏi cô gái tóc vàng liệu có thể lặp lại bằng tiếng Anh không.

Tiểu Bạch thầm nghĩ, nếu nói tiếng Anh thì may ra còn hiểu được vài câu. Dù sao cô cũng từng tham gia kỳ thi tiếng Anh cấp bốn ở trường, tuy kết quả còn chưa có.

Cô gái tóc vàng gật đầu, lần nữa lặp lại bằng tiếng Anh, nhưng là thứ tiếng Anh đậm chất Pháp.

Chỉ trong một giây, Tiểu Bạch cảm thấy như mình đang dự thi phần nghe hiểu mà lại là phần có khẩu âm khó hiểu nhất.

Chờ đối phương nói xong, trong đầu cô chỉ đọng lại đúng mỗi từ “coffee”. Còn lại thì một mớ lộn xộn, không nghe ra là loại cà phê gì, lại còn dặn thêm cái gì nữa, hoàn toàn không nắm được.