Lương Tiện Thanh ngồi xuống, mở hộp cơm mà Tiểu Bạch để lại. Mới ăn được vài miếng, cô gái tên Từng Dao bên kia đã bực bội thúc giục: “Còn chưa ăn xong à? Không thấy quán đang bắt đầu đông lên sao? Một chút tinh ý cũng không có!”
Trong khi đó, chính cô ta đã ăn xong từ đời nào, giờ đang thảnh thơi uống cà phê miễn phí của quán và lướt video trên điện thoại.
Lương Tiện Thanh không nói gì, tiếp tục cúi đầu ăn. Cô mới vừa động đũa chưa đến hai phút, ai mà ăn nhanh như thế được chứ?
“Cô điếc à?” Từng Dao nhíu mày, thấy Lương Tiện Thanh chẳng thèm để ý gì, trong lòng càng thêm bực, giọng nói bắt đầu to hơn.
Lương Tiện Thanh vẫn thản nhiên ăn tiếp, như thể không nghe thấy gì.
Từng Dao bĩu môi: “Cô có thái độ kiểu gì đấy? Chỉ là làm thêm thôi mà dám không nghe lời tôi? Không muốn làm thì nghỉ ngay đi!”
Lương Tiện Thanh thầm thở dài. Không ngờ chỉ là làm thêm kiếm tiền cơm thôi mà cũng có thể đυ.ng phải kiểu người thích tỏ vẻ quyền lực.
Cô vốn chỉ muốn yên ổn ăn một bữa cơm thôi mà.
Lúc này, cô cuối cùng cũng đặt đũa xuống, ngước mắt nhìn thẳng vào Từng Dao, ánh mắt lạnh lùng.
Cô không phải kiểu người đi gây chuyện, nhưng cũng chẳng phải người dễ bắt nạt.
Từng Dao trông cũng chỉ tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, khuôn mặt không quá nổi bật nhưng trang điểm kỹ càng, tóc uốn nhẹ, mặc áo sơ mi trắng tay bồng, cả người như đang bốc lửa, nhìn cô bằng ánh mắt như thể cô vừa phạm lỗi gì nghiêm trọng lắm.
Trong khi rõ ràng từ nãy đến giờ cô chỉ ngồi im ăn cơm, chẳng làm gì sai.
Lương Tiện Thanh cau mày, giọng điệu bình thản nhưng sắc bén: “Làm thêm thì sao? Cũng là nhân viên đi làm, ai cao quý hơn ai chứ?”
Nói xong, cô rút một tờ khăn giấy lau miệng, rồi tiện tay ném hộp cơm vừa ăn xong vào thùng rác dưới chân Từng Dao.
“Lạch cạch” một tiếng, vừa ngạo mạn vừa thách thức.
Cô đâu phải kiểu người dễ bị ức hϊếp mà nhịn hoài không phản kháng.
Người ta nói: “Nhịn một chút thì sưng tuyến vυ', lùi một bước thì u nang buồng trứng.”
Lúc cần lên tiếng thì phải lên tiếng, nhịn quá lại hại chính bản thân mình.
“Cô…”
Từng Dao nghẹn họng không nói nên lời, sau đó như nhớ ra gì đó, bĩu môi khinh thường: “Ha, ai mà giống cô, cũng gọi là làm công? Tôi làm ở đây bao năm rồi, sắp được lên làm phó quản lý rồi nhé!”
Lương Tiện Thanh nghiêng đầu: “À, vậy là bây giờ cô vẫn chưa phải phó quản lý?”
Từng Dao tức đến trợn mắt, giận dữ nói: “Đợi tôi lên chức rồi, việc đầu tiên là đuổi cô!”
“Vậy thì để khi nào cô lên chức hãy nói.”
Lương Tiện Thanh thản nhiên đáp, ánh mắt quét từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, sau đó nhẹ giọng bổ sung: “Nhưng mà với năng lực của cô, tôi thấy chắc hơi khó.”
“Cô dám mỉa mai tôi à? Một đứa nhà quê từ nông thôn lên cũng dám nói chuyện với tôi kiểu đó? Đúng là không có giáo dục!”
Từng Dao giận đến run người. Hôm nay mới thấy con bé quê mùa, ngày thường yếu đuối, dễ bắt nạt, lại trở mặt nhanh như lật bánh tráng, miệng lưỡi sắc sảo, cứ như biến thành người khác.
“Nhà quê không sao, nhưng tinh tế đến mức giả tạo mới đáng sợ. Đúng không, chị Từng Dao?” Lương Tiện Thanh cong môi cười, ánh mắt long lanh, dịu dàng như gió xuân thoảng qua.
Chỉ tiếc là, gió xuân cũng chẳng thể kéo nổi loại người này nở hoa được.
Nói xong, cô đeo tạp dề lên, xoay người đi về phía quầy phục vụ.
Khi đi ngang qua Từng Dao, gương mặt đang tức đến tím tái cô còn quay đầu lại “thân thiện” nhắc nhở: “Chị ơi, phấn nền bị mốc kìa.”