Nghĩ tới đây, Lương Tiện Thanh khẽ thở dài, ánh mắt tối lại. Cô nhìn theo bóng Tống Hà đang rời đi, lòng ngổn ngang bao suy nghĩ. Sau đó chỉ cười khổ một tiếng, xoay người rời khỏi trường.
Quán cà phê mà nguyên chủ làm thêm cách trường không xa, nằm gần khu làng đại học, đi bộ chừng mười phút là tới.
Lương Tiện Thanh ngẩng đầu nhìn biển hiệu treo trước cửa là một chuỗi cà phê nổi tiếng toàn cầu.
Trước kia cô cũng hay ghé đây, nhưng là với tư cách khách hàng, chứ không phải đi làm nhân viên.
Vừa bước vào cửa, đã thấy một cô gái trong quầy vẫy tay gọi cô.
Cô gái dáng cao gầy vừa vặn, làn da rám nắng khoẻ khoắn, cười rạng rỡ, nhìn là biết kiểu người hoạt bát, dễ gần.
“Tiểu Thanh, em đến rồi!”
Xem ra, cô gái này chính là Tiểu Bạch, người mà cô vẫn chưa từng gặp mặt ngoài đời.
Tuy rằng Bạch Thiến Thiến tự xưng là “chị” của cô, nhưng thực ra chỉ hơn cô vài tháng tuổi, lại hoàn toàn không có quan hệ máu mủ gì.
Bây giờ mới hơn 12 giờ trưa, chưa phải khung giờ đông khách, quán cà phê cũng chỉ lác đác vài người ngồi, không khí khá yên ắng.
Tiểu Bạch từ quầy bar vòng ra, thân thiết kéo tay cô vào phòng nghỉ, vừa đi vừa nói: “Ăn cơm trước đi, dạo này em lại gầy hơn rồi đấy, sờ vào người toàn là xương.”
Phòng nghỉ khá nhỏ, sát tường là một hàng tủ đựng đồ màu xám, ở giữa đặt một chiếc bàn trắng và vài cái ghế nhựa đơn giản.
Bên cạnh bàn có một cô gái đang ngồi, vừa thấy hai người bước vào, ánh mắt cô ta đã lộ rõ vẻ khó chịu: “Đi làm cũng trễ vậy, tưởng mình là ai mà bày đặt giá này giá nọ, còn bắt người khác đi gọi?”
Tiểu Bạch âm thầm trợn mắt, ngoài mặt vẫn cố giữ nụ cười giả tạo: “Chị Từng Dao, em ấy vừa tan học là chạy đến ngay rồi, coi như là đến nhanh lắm rồi đó.”
Từng Dao ngẩng cằm lên, hừ lạnh một tiếng: “Đừng tưởng quản lý không có ở đây là được quyền lười nhác, tôi vẫn đang nhìn đó!”
Tiểu Bạch chỉ cười, kéo Lương Tiện Thanh ngồi xuống một bên, thì thầm nói nhỏ: “Thôi kệ đi, đừng để ý đến chị ta làm gì! Tưởng mình là người lâu năm, rồi được làm nhân viên chính thức nên lúc nào cũng tỏ vẻ đàn chị, sai bảo tụi mình như cấp dưới. Làm như chị ta là bà chủ không bằng!”
Lương Tiện Thanh vốn không để tâm, cô chỉ tới đây ăn cơm và làm thêm kiếm ít tiền, mấy chuyện lặt vặt không liên quan, cô chẳng hứng thú dính vào.
Bạch Thiến Thiến thấy phía trước có khách bước vào, liền chạy ra quầy bar nhận order, để lại cô ăn cơm trước, ăn xong thì thay đồ ra làm việc sau.