Tiểu Bạch?
Lương Tiện Thanh nhớ lại một chút, nguyên chủ từng làm thêm ở một quán cà phê, ở đó có một cô gái tên Bạch Thiến Thiến là bạn cùng lớp hồi cấp ba.
Nghe cái tên “Bạch Thiến Thiến” thì tưởng dịu dàng, nữ tính, nhưng thật ra cô nàng là kiểu con gái mạnh mẽ, thẳng thắn, thuộc dạng dân thể thao chính hiệu. Giờ đang học năm hai tại Học viện Thể dục Lập Thành.
Lương Tiện Thanh dịu giọng hỏi: “Chị gọi em có chuyện gì không?”
Tiểu Bạch vốn tính cách tự nhiên, không để tâm chuyện Lương Tiện Thanh không nhận ra mình, vội vàng kể tình hình.
Thì ra có người trong quán cà phê xin nghỉ đột xuất vào chiều nay, nhân sự thiếu hụt nên muốn nhờ cô đến làm thay một ca.
“Buổi trưa có được ăn không?” Lương Tiện Thanh hỏi thẳng luôn.
“À… Quán không có suất ăn cho nhân viên.”
Tiểu Bạch ngập ngừng một chút, cảm thấy nếu cô không lo phần ăn thì có khi bị từ chối luôn. Vì vậy liền bổ sung: “Nhưng chị đặt dư một suất cơm trưa, vốn định để cho Lily, giờ bạn ấy nghỉ rồi, em có thể ăn luôn phần đó.”
“Vậy được, em sẽ đến.” Lương Tiện Thanh lập tức đồng ý.
Ít ra giải quyết được bữa trưa, mà chiều nay cô cũng không có tiết học nào.
Tan học xong, cô nói với Tống Hà là mình buổi chiều có đi làm thêm, Tống Hà lo lắng hỏi: “Bây giờ cậu đã khoẻ hẳn chưa? Hay là nghỉ thêm vài hôm nữa đi?”
“Không sao đâu, cậu đi ăn trước đi.”
Lương Tiện Thanh mỉm cười trả lời, trong lòng bỗng thấy ấm áp lạ thường.
Một người có quan tâm mình hay không, thực ra chỉ cần cảm nhận là biết.
Cơ thể này tuy yếu ớt, cuộc sống có hơi bất công, nhưng ít nhất nguyên chủ vẫn có một nhóm bạn bè chân thành quan tâm, lo lắng cho cô. Cô cảm thấy… có chút ghen tỵ.
Còn bản thân cô ở kiếp trước, hồi đại học bạn cùng phòng cũng chỉ thân sơ sơ, sau khi tốt nghiệp rồi du học thì hầu như cắt đứt liên lạc.
Từ trước đến giờ, bên cạnh cô lúc nào cũng đầy đàn ông vây quanh, nhưng phụ nữ thì rất ít bạn bè.
Chỉ có vài cô bạn, nhưng cũng chẳng ai thực sự thân thiết, mỗi lần nói chuyện đều giữ kẽ, không bao giờ dám thật lòng chia sẻ cảm xúc.
Ngay cả người yêu của họ, cũng không bao giờ để cô thấy mặt, như thể sợ cô sẽ cướp mất không bằng.
Mặc dù cô đã rất rõ ràng mà nói rằng, đàn ông chỉ là đồ tiêu xài, vứt thì vứt, bạn bè mới là quan trọng nhất.
Cô sẽ không bao giờ giành đàn ông với bạn bè.
Thế mà bọn họ chỉ cười gượng, ngoài mặt thì “biết rồi biết rồi”, nhưng trong lòng vẫn nửa tin nửa ngờ.
Luôn luôn dè chừng.
Cô thì có thể làm gì đây?
Chẳng lẽ phải móc trái tim mình ra để cho họ nhìn rõ?