Sau Khi Cả Năm Nam Chính Cùng Tỏ Tình, Cô Bỏ Trốn

Chương 5.3

Tiểu Bạch đứng bên cạnh mà trợn tròn mắt. Nhìn Lương Tiện Thanh trò chuyện bằng tiếng Pháp không ngừng nghỉ, lại còn giao tiếp rất trôi chảy, cô suýt nữa té ngửa.

Vẻ mặt chị Từng Dao cũng từ hí hửng chuyển sang ngượng ngùng. Ban nãy còn đắc ý muốn xem trò vui, giờ cười không nổi. Trong đầu chỉ quanh quẩn một câu: Con nhỏ nhà quê này từ khi nào biết tiếng Pháp?

Nhờ có Lương Tiện Thanh, mấy vị khách nước ngoài không còn khó xử nữa, việc gọi món cũng nhanh chóng hơn. Dòng người xếp hàng cũng dần được giải tỏa.

“Cô ấy gọi một ly caramel macchiato cỡ vừa, thêm sữa hạnh nhân, hai thìa siro hương thảo, đá ít.”

“Anh kia muốn một ly Americano siêu lớn, thêm sữa nguyên kem, kem tươi và sốt dừa, đá đầy.”



Bận rộn một hồi lâu, cuối cùng cũng phục vụ xong cả đám khách khó chiều. Tiểu Bạch thở phào một cái, lúc này mới nhớ ra hỏi Lương Tiện Thanh: “Tiểu Thanh, em còn biết nói tiếng Pháp nữa à?”

“Em học kỳ một có chọn lớp tiếng Pháp, học chơi chơi vài câu thôi.”

Lương Tiện Thanh thuận miệng bịa đại, chứ đâu thể nói thật rằng mình từng sống ở Pháp vài năm được. Với điều kiện gia đình của nguyên chủ, chuyện du học hoàn toàn là chuyện viển vông.

Tiểu Bạch nhìn cô đầy thán phục: “Đỉnh thật đấy, không biết còn tưởng em là du học sinh Pháp mới về!”

Từng Dao hừ lạnh một tiếng, mặt đầy khinh thường: “Có gì mà ghê gớm, chẳng qua học lỏm được mấy câu, lừa mấy người không biết thì còn được.”

Tiểu Bạch không chịu được, bật lại: “Vậy chị thử nói vài câu tiếng Pháp xem, để em nghe thử?”

“Cô bảo tôi nói thì tôi nói chắc?” Từng Dao chột dạ, cô chẳng biết tí tiếng Pháp nào, chỉ đơn giản là không ưa nhìn thấy Lương Tiện Thanh nổi bật hơn mình.

Cuối cùng, chị ta chỉ để lại một câu: “Làm việc cho tử tế vào!”

Rồi xoay người chui tọt vào phòng nghỉ, tránh né như chạy trốn.

Tiểu Bạch khẽ “hứ” một tiếng, khinh thường ra mặt: “Hay ghê, bản lĩnh thì đi đâu rồi? Tôi thấy rõ là sợ!”

Cô cong môi, vẻ mặt nhẹ nhõm hẳn. Nhìn Từng Dao cụp đuôi bỏ đi mà trong lòng hả hê vô cùng, như vừa xả được cơn giận bị đè nén lâu ngày.

Nhưng rồi cô lại lặng lẽ quay sang nhìn Lương Tiện Thanh, trong lòng trào lên một cảm giác khó tả.

Hôm nay Lương Tiện Thanh khác quá.

Cô gái nhỏ gầy gò, lúc trước lúc nào cũng rụt rè, yếu đuối, nhìn là thấy muốn che chở, nay bỗng nhiên đứng thẳng người, giọng nói rõ ràng, ánh mắt đầy tự tin, còn nói được cả tiếng Pháp trôi chảy, khí chất cũng toát ra vẻ gì đó khó nắm bắt.

Từ năm nhất, họ đã cùng ngồi bàn, cùng lớp. Lương Tiện Thanh gầy yếu, nhà nghèo, tính tình mềm mỏng, thường xuyên bị bắt nạt. Bạch Thiến Thiến vì thế lúc nào cũng có cảm giác như mình phải làm chị gái mà bảo vệ cô.

Nhưng hôm nay, sao cô lại có cảm giác… vị trí đó hình như đã bị đổi ngược rồi? Như thể, Lương Tiện Thanh mới là người nên che chở cho cô.