Sau Khi Cả Năm Nam Chính Cùng Tỏ Tình, Cô Bỏ Trốn

Chương 3.3

Cô cúi đầu, nghiêm túc xử lý bữa sáng khó khăn lắm mới có được, chỉ lo nghĩ trưa nay phải ăn gì tiếp.

Câu “có tình uống nước cũng no” ấy à…

Xạo! Không có tiền thì yêu với chả đương cũng chẳng có nghĩa lý gì.

Sau khi ăn xong, Tề Vũ còn hộ tống Tống Hà đến tận cửa lớp.

Anh khẽ cúi người, nhẹ nhàng vén sợi tóc lòa xòa trước mặt cô vào sau tai, giọng dịu dàng: “Vào học đi, tan học tôi qua đón cậu cùng đi ăn cơm.”

Tống Hà cúi đầu “ừ” một tiếng, mặt đỏ ửng như thoa phấn hồng.

Còn Lương Tiện Thanh thì mặt tỉnh bơ, không gợn một chút cảm xúc nào.

Cô chậm rãi bước vào lớp học, chọn một chỗ ngồi cuối gần cửa sổ, thả mình xuống ghế.

Ngồi vào bàn, cô lại lục lại ký ức, xem thử nguyên chủ có giấu thêm cái thẻ ngân hàng nào hay có khoản tiết kiệm bí mật nào không.

Theo như cô biết, nguyên chủ từng làm nhiều công việc bán thời gian để kiếm tiền sinh hoạt: dạy kèm, phục vụ, thu ngân, phát tờ rơi, mặc đồ thú bông phát quà khuyến mãi…

Làm nhiều như vậy, chẳng lẽ không tiết kiệm được chút nào?

Cô lấy điện thoại tra lại lịch sử chi tiêu, và phát hiện hai ngày trước có một khoản chi lớn hơn mười nghìn.

Vừa nhấn vào xem, liền thấy là thanh toán cho một bệnh viện tư.

Cô lập tức nhớ ra trước đó, bà ngoại của nguyên chủ vì muốn tiết kiệm tiền sinh hoạt nên lên núi hái rau dại đem bán. Không may trượt chân té ngã.

Vì sợ phiền con cháu, bà không định đến bệnh viện, cũng không định nói với ai. May mà hàng xóm thương tình, gọi điện báo cho nguyên chủ.

Sau khi biết chuyện, nguyên chủ kiên quyết đưa bà vào bệnh viện, bất chấp việc phải gánh khoản viện phí lớn.

Cô ấy đã làm việc cật lực, nhận thêm việc để xoay sở tiền chữa trị.

Đến cả tiền xe về quê cũng nhịn, chỉ có thể gọi điện về hỏi thăm bà mỗi ngày.

Cuối cùng, tích cóp đủ tiền, dốc hết toàn bộ để thanh toán viện phí.

Cũng chính vì ăn uống kham khổ, làm việc quá sức, cộng thêm stress kéo dài khiến cơ thể suy sụp…

Cô ấy ngất xỉu vì tụt huyết áp, rồi sốt cao tới 40 độ, không qua khỏi.

Lương Tiện Thanh cảm thấy nghẹn lại nơi cổ họng.

Nguyên chủ nhỏ hơn cô tận 7 tuổi, giống như một cô em gái ngoan ngoãn, hiền lành, sống có trách nhiệm.

Người như vậy lại phải nhận lấy một kết cục bi thảm như thế, thật khiến lòng người đau nhói.

Số phận đúng là biết trêu người.

Nguyên chủ đã không còn, cô là người thế chỗ thì phải sống cho đàng hoàng.

Việc đầu tiên là phải chăm sóc bà ngoại cho tốt, coi như thay nguyên chủ hoàn thành tâm nguyện.

Nhưng mà không có tiền, nói gì cũng vô nghĩa.

Viện phí đợt đầu đã trả xong, nhưng sau đó còn biết bao khoản phát sinh khác.

Chưa kể cô còn phải ăn uống, sinh hoạt, nơi nơi đều cần đến tiền.

Việc gấp nhất lúc này: kiếm tiền.

Ở thế giới trước, tuy cô cũng không có cha mẹ yêu thương gì, nhưng ít ra… chưa bao giờ phải lo chuyện tiền bạc.

Dù cha mẹ ly hôn, không ai quan tâm đến cô, nhưng mỗi tháng họ vẫn gửi cho cô khoản chi tiêu không nhỏ.

Thời đại học mỗi tháng cô tiêu khoảng 30 triệu, sau khi đi du học rồi về nước, vào làm ở một công ty lớn nước ngoài, thu nhập mỗi năm cũng tới cả tỷ.

Chưa bao giờ cô phải trải qua cái cảm giác nghèo rớt mồng tơi như hiện giờ.

Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy cái gọi là “nghèo” nó đau như thế nào.

Điện thoại rung lên, chuông reo inh ỏi. Cô còn chưa kịp hoàn hồn thì đã theo phản xạ bắt máy.

“Alô, Tiểu Thanh! Cứu chị với! Chiều nay em có rảnh không?”

Giọng một cô gái nghe rất vội vã và gấp gáp.

Cô nhíu mày.

Gì mà “Tiểu Thanh”? Gọi cô như vậy là muốn đóng vai bạch xà à? Cô còn chưa là Tiểu Bạch, chứ đừng nói ai là Hứa Tiên.

Cô bực mình hỏi: “Cô là ai?”

“Là Tiểu Bạch nè! Chị của em đây, nghe giọng mà cũng không nhận ra sao?”

Lương Tiện Thanh: “…”