Sau Khi Cả Năm Nam Chính Cùng Tỏ Tình, Cô Bỏ Trốn

Chương 3.2

Tuy anh đẹp trai, khí chất cũng không tệ, nhưng vì để sống sót, cô buộc phải khiến anh ghét mình.

Anh không cần cô trả tiền? Cô càng phải trả.

Anh không muốn kết bạn? Cô càng phải kết bạn.

Đi ngược lại với mọi mong muốn của anh chính là đúng hướng.

Lương Tiện Thanh xách khay đồ ăn tìm đến một góc khuất rồi ngồi xuống.

Cô mở hệ thống ra xem, vẫn là giao diện quen thuộc.

Chỉ số “ghét” vẫn là 20. Không hề nhúc nhích.

Cô có chút thất vọng.

Ít nhất cũng phải tăng thêm một hai điểm chứ? Sao lại không có phản ứng gì luôn thế này?

Xem ra chỉ vờn quanh một chút là không đủ. Cô phải tung ra vài chiêu mạnh tay hơn mới được.

Dù sao thì… ít nhất hôm nay cũng kết bạn WeChat thành công.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Cô vẫn chưa hiểu rõ Việt Tư Ngôn lắm.

Cần biết anh thích gì, ghét gì thì mới có thể “đánh trúng điểm yếu”, gây phiền toái cho đúng chỗ rồi như vậy mới có thể đẩy chỉ số “ghét” lên nhanh chóng.

“Thanh Thanh, tôi ở đây này!”

Từ phía xa, giọng Tống Hà vang lên, cô đang ngồi ở một bàn gần cửa sổ, vẫy tay gọi cô.

Lương Tiện Thanh cất điện thoại rồi bước tới.

Đến gần mới thấy chỗ đó không chỉ có mỗi Tống Hà, mà bên cạnh cô còn có một nam sinh.

Nam sinh nở nụ cười chào hỏi: “Chào cậu, tôi là Tề Vũ, bạn của Tống Tống.”

Anh ta để kiểu tóc ngắn gọn gàng, gương mặt sáng sủa, đường nét rõ ràng. Mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, cổ đeo vòng bạc đơn giản, cả người toát lên khí chất khỏe khoắn, trẻ trung rạng rỡ như ánh mặt trời.

Lúc nói hai chữ “bạn bè”, Tề Vũ cố tình ngập ngừng, ánh mắt liếc sang Tống Hà đầy ẩn ý.

Tống Hà bị nhìn đến mức mặt đỏ rần, vội quay đầu sang hướng khác.

Lương Tiện Thanh cười đáp lại: “Chào cậu, tôi là bạn cùng phòng của Tống Hà, tên là Lương Tiện Thanh.”

Lục lại trí nhớ một chút, cô nhớ ra: khoảng một tháng trước, Tống Hà từng nhắc đến chuyện đội trưởng câu lạc bộ bóng rổ — Tề Vũ thêm cô ấy vào WeChat, hình như đang theo đuổi.

Tề Vũ gật đầu: “Tôi biết, sau này phiền cậu chăm sóc Tống Tống nhiều hơn nhé.”

“Được rồi, ăn sáng trước đi nào.”

Tống Hà bị chọc đến ngượng chín mặt, vội vàng đổi chủ đề.

“Ừ, ăn xong tôi đưa cậu đi học.”

Tề Vũ nghiêng đầu nhìn Tống Hà, đáy mắt dịu dàng, khóe môi cong nhẹ.

Lương Tiện Thanh thoáng cau mày, nhìn Tề Vũ rồi lại liếc sang Tống Hà.

Khác với vẻ vụng về và dễ ngượng của Tống Hà, Tề Vũ lại rất tự nhiên, tự tin và có chút điêu luyện.

Lương Tiện Thanh nheo mắt quan sát, mơ hồ ngửi ra một luồng “đồng loại” quen thuộc.

Tra nam, trai hư, bad boy kiểu gì cô chưa từng thấy qua? Bao nhiêu năm yêu đương, chỉ liếc qua là cô phân biệt được ngay.

Nhưng giờ cô không có tâm trí để quan tâm đến mấy chuyện tán tỉnh mập mờ này.