Tháng 5 vừa chớm hè, trời đã bắt đầu nóng nực, nhưng lòng Lương Tiện Thanh thì lạnh như băng.
Cô đứng sững tại chỗ, cuối cùng cũng hiểu vì sao thân thể này lại gầy gò, nhỏ nhắn đến thế, nhìn một cái là biết thiếu dinh dưỡng.
Hóa ra… là đói thật. Không có tiền ăn cơm!
Bà cô bán bánh rán ở cửa sổ căn tin ló đầu ra, giọng oang oang vang vọng cả khu: “Bánh rán, quẩy, cháo đã làm xong rồi đấy! Không lấy là không trả lại đâu! Nếu thẻ em không có tiền thì nhờ bạn quẹt giùm cũng được mà!”
Một câu nói như sét đánh ngang tai, kéo theo ánh mắt tò mò của tất cả mọi người xung quanh. Ai nấy đều nhìn về phía cô, xì xào bàn tán.
Lương Tiện Thanh muốn độn thổ. Cô chưa bao giờ mất mặt đến thế.
Cô quay sang tìm kiếm Tống Hà — người vừa đứng cạnh cô xếp hàng nhưng chẳng thấy đâu. Có vẻ Tống Hà đã tranh thủ ra trước tìm chỗ ngồi rồi.
Bên trong căn tin người đông như nêm, chen lấn xô đẩy, tiếng gọi nhau ồn ào, muốn tìm một người ngay lúc này gần như là điều không thể.
“Cô chờ cháu một chút, cháu đi gọi bạn quẹt giúp…”
Lương Tiện Thanh luống cuống cầm điện thoại, đang định gọi thì…
Một tấm thẻ bất ngờ được đưa ra quẹt vào máy.
[Ting! 16 tệ. Thanh toán thành công.]
Cô sững người, ánh mắt cô dừng lại ở gương mặt vô cùng quen thuộc.
Chính là anh!
Việt Tư Ngôn.
Người mà cô phải “công lược”.
Anh đứng ngay cạnh cô, vóc dáng cao gầy, sống lưng thẳng tắp như cây trúc non. Tóc nâu nhạt rũ nhẹ xuống trán, đôi mắt sâu màu đen tuyền ẩn sau cặp kính, trầm tĩnh như mặt hồ tĩnh lặng. Gương mặt góc cạnh, môi mỏng khẽ mím, cả người tỏa ra khí chất lạnh nhạt nhưng có học, sạch sẽ và nghiêm túc.
Lương Tiện Thanh trong lòng cuộn trào như sóng lớn vì đang còn lo chưa biết tiếp cận thế nào, không ngờ ông trời lại ban cho một cơ hội tuyệt vời thế này!
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, lên tiếng: “Cảm ơn anh. Cho tôi xin WeChat, lát nữa tôi chuyển khoản lại tiền ăn sáng.”
Thật ra trong lòng cô đã sắp gào lên rồi.
Việt Tư Ngôn đang bưng khay đồ ăn, định rời đi sau khi tiện tay quẹt giúp cô một lượt.
Anh chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Không cần.”
Anh thuộc hàng bên trái lúc xếp hàng, tiện tay quẹt giúp thôi, hoàn toàn không có ý để lại ấn tượng gì cả.
Lương Tiện Thanh vội nói tiếp, giọng có chút sốt ruột nhưng vẫn giữ vẻ lịch sự: “Không được đâu, tôi không thích nợ ai cả. Đã mượn thì nhất định phải trả.”
Lương Tiện Thanh bước nhanh lên giữ lấy cánh tay Việt Tư Ngôn, ánh mắt đầy nghiêm túc.
Dù rằng hiện tại cô… vẫn chưa có tiền để trả thật.
Việt Tư Ngôn cúi đầu nhìn tay mình đang bị nắm, hơi cau mày nhưng không nói gì, chỉ khẽ gỡ tay cô ra, sau đó vẫn rút điện thoại trong túi ra.
“Ting!” tiếng thông báo vang lên, họ đã kết bạn thành công.
“Anh tên là gì?” Cô hỏi.
“Việt Tư Ngôn.”
“Còn tôi là Lương Tiện Thanh.”
Sau khi trao đổi tên, Việt Tư Ngôn chỉ nhàn nhạt gật đầu, rồi quay người rảo bước đi, để lại Lương Tiện Thanh đứng đó, mắt vẫn dõi theo bóng lưng cao lớn của anh.
Đáng tiếc thật.