Sau Khi Cả Năm Nam Chính Cùng Tỏ Tình, Cô Bỏ Trốn

Chương 2.3

Đây không phải là nhà cô.

Mà là ký túc xá của một trường đại học.

Và đây cũng không phải là cơ thể ban đầu của cô.

Cô hiện đang sống trong thân xác của một người cùng tên Lương Tiện Thanh.

Tối qua, hệ thống đã gửi cho cô toàn bộ thông tin về chủ nhân ban đầu của cơ thể này.

Tên: Lương Tiện Thanh (trùng với cô)

Tuổi: 21.

Ngành học: Ngôn ngữ và Văn học Trung Quốc, sinh viên năm 2, Đại học Lập Thành.

Hoàn cảnh: Mồ côi cha mẹ từ nhỏ, lớn lên ở vùng quê do bà ngoại nuôi nấng.

Lương Tiện Thanh khẽ cảm thán: “Thật là một cô gái tội nghiệp.”

“Thanh Thanh, hôm nay cậu thấy đỡ hơn chưa? Có muốn xin nghỉ học thêm một ngày không?”

Giọng Tống Hà vang lên, cô bạn cùng phòng bước đến bên giường lo lắng hỏi han.

Lương Tiện Thanh ngồi dậy, trong đầu dần hiện lên những ký ức không phải của mình — những mảnh ghép xa lạ, nhưng lại trở nên rõ nét từng chút một.

Hệ thống đã truyền toàn bộ ký ức của “nguyên chủ” cho cô.

Tuy vậy, trí nhớ của con người rất phức tạp, không thể tiêu hóa toàn bộ trong một sớm một chiều. Cô chỉ có thể chọn lọc những thông tin quan trọng nhất để nắm được bối cảnh hiện tại.

Tống Hà là một trong ba người bạn cùng phòng với cô. Cô ấy học cùng lớp, cùng chuyên ngành với nguyên chủ, tính cách cởi mở, quan hệ không tệ, thường đi học và ăn cơm cùng nhau.

Còn Nhan Tùng Tuyết, cũng là bạn cùng lớp, cũng ở cùng ký túc.

Thẩm Hàm thì khác vì cô ấy học luật, không học cùng ngành, nhưng do trường chia phòng ký túc theo số lượng nên mới ở chung.

Lương Tiện Thanh mỉm cười, trả lời: “Không cần đâu, tôi ổn rồi. Hôm nay vẫn đi học bình thường.”

Tuy cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng Lương Tiện Thanh không muốn nằm ì ở ký túc xá lãng phí thời gian. Với cô bây giờ, lãng phí thời gian cũng chính là đang phí phạm cuộc sống.

Cô phải tận mắt nhìn thấy Việt Tư Ngôn một lần, nếu không thì làm sao bắt đầu kế hoạch khiến anh ta ghét mình được?

Tống Hà thấy vẻ mặt cương quyết của cô thì cũng không cố gắng ngăn cản thêm.

Lương Tiện Thanh nhìn quanh một vòng trong phòng, không thấy bóng dáng hai người còn lại, liền hỏi: “Còn hai người kia đâu rồi?”

Tống Hà đáp: “Lớp trưởng sáng sớm đã bị thầy gọi lên hội sinh viên rồi, hình như có việc gì đó gấp. Còn con mèo lười kia thì vẫn đang cuộn chăn ngủ. Tối qua chắc lại cày phim tới sáng. Mà sáng nay cậu ấy cũng không có tiết học, nên kệ cậu ấy đi.”

Lương Tiện Thanh gật đầu, xuống giường rửa mặt. Đến khi chuẩn bị chăm sóc da, cô mới phát hiện trên bàn trang điểm chỉ có mỗi một chai xịt dưỡng ẩm trẻ em sắp cạn đáy.

Cô không cam lòng, lục tung mọi ngóc ngách quanh bàn nhưng tìm mãi cũng chẳng thấy kem dưỡng, toner, serum, hay bất kỳ món đồ trang điểm nào.

Không phấn nền, không má hồng, không son môi, không có gì hết.

Nếu là trước kia, cô sẽ mất ít nhất một tiếng để skincare và makeup, nhưng hôm nay, nửa phút là xong.

May mà gương mặt này cũng thuộc dạng sáng sủa, thanh tú. Tuy hơi nhợt nhạt mang chút vẻ mệt mỏi, nhưng cũng xem như là “mặt mộc có thể ra đường”.

Cô định thay quần áo để ra ngoài, vừa mở tủ thì… suýt thở dài.

Trong tủ toàn là áo thun trơn không họa tiết với vài chiếc quần jeans, đồ thể thao. Không có lấy một chiếc váy nào.

Trước kia, cô mỗi sáng đều đau đầu đứng trước tủ đồ chọn áo chọn váy. Còn bây giờ? Chẳng cần chọn, vì không có gì để chọn.

Cô tùy tiện mặc một chiếc áo thun trắng, quần jeans xanh, xỏ đôi giày vải rồi ra khỏi ký túc.

Tuy giản dị, nhưng tuổi trẻ chính là lợi thế lớn nhất nên mặc gì cũng thấy tràn đầy sức sống.

8 giờ sáng là lúc căn tin đông đúc nhất. Các quầy đồ ăn đều xếp hàng dài.

Khó khăn lắm mới đến lượt mình, Lương Tiện Thanh chọn suất ăn “sang chảnh” nhất: bánh rán, quẩy, cháo trắng, hai quả trứng, cả bánh mì giòn, rồi thêm chà bông, xúc xích, thịt xông khói, thịt nguội.

Cô nghĩ: Cơ thể này gầy quá, lại mới bệnh dậy, phải bồi bổ thật nhiều.

Đến lúc quẹt thẻ sinh viên để thanh toán, máy tính ở căn tin phát ra một giọng lạnh tanh y hệt giọng của hệ thống:

[Số dư không đủ. Vui lòng nạp thêm tiền.]

Lương Tiện Thanh: “…”

Cô đã đoán nguyên chủ có hoàn cảnh không dư dả, nhưng không ngờ lại nghèo đến mức này. Đến bữa sáng chưa đầy 20 tệ cũng không đủ tiền trả?

Cô tự an ủi: Có khi chỉ là quên nạp tiền, giờ nạp thêm là được.

Hơn nữa suất ăn cô chọn cũng chỉ khoảng 16 tệ, chẳng lẽ đến từng ấy tiền cũng không có?

Cô mở điện thoại, theo ký ức của nguyên chủ nhập mật khẩu, mở tài khoản ngân hàng.

Khi con số hiện ra, tim cô như chìm xuống tận đáy: [Tài khoản đuôi 2128, số dư hiện tại: 15.17 tệ.]